So với sự náo nhiệt sục sôi ở cửa chính nhà họ La, sân sau của nhà họ La lại yên ắng hơn nhiều. Ở một căn phòng cực kì đơn sơ mé bên nhà, cứ như để cho người giúp việc ở, một cô gái xinh đẹp ngồi trước bàn đá, tay chống một bên má, giữa mi mày toát ra sự sầu muộn.
Cô gái đó không phải ai khác mà chính là cô hai nhà họ La, La Thanh Chỉ.
“Tiểu Chỉ!”, bên ngoài sân, một bóng hình xinh đẹp cất bước đi vào. La Thanh Chỉ lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến thì nhoẻn miệng cười.
“Chị, sao chị lại đến đây thế?”.
Người đến là La Thanh Hàm, cô ta ngồi xuống đối diện La Thanh Chỉ, nhẹ nhàng xoa trán cô ấy: “Chị nhận được thư của bố, nói rằng bây giờ có quá nhiều khách khứa đến thăm nhà họ La, có thể ông ấy lo không xuể nên gọi chị về giúp đỡ”.
La Thanh Chỉ nghe vậy thì hơi buồn bã: “Đúng vậy, bây giờ nhà họ La chúng ta là thế lực đứng đầu Nội Môn, đương nhiên người đến thăm sẽ càng lúc càng nhiều, chỉ là không biết vì sao em lại không vui nổi”.
La Thanh Hàm nhìn dáng vẻ của em gái, đau lòng nói: “Em đang nhớ anh ta phải không?”.
La Thanh Chỉ ngẩn ra, sau đó giữa mi mày hiện lên sự quật cường, định phủ nhận.
Nhưng chốc lát sau, trong mắt cô ấy đã tràn nước mắt, cắn môi khẽ thút thít: “Chị, chị nói xem bây giờ anh ta đã trở thành Diệp thượng tiên, có phải anh ta sẽ không để tâm đến em nữa không?”.
Vẻ mặt cô ấy vô cùng chán nản: “Nói cho cùng, em cũng chỉ là một người qua đường trong cuộc đời anh ta, còn không xứng để anh ta quan tâm nữa”.
La Thanh Hàm vốn muốn an ủi vài câu, nhưng nghĩ tới tư thế đế vương cõng mây trên lưng, xuyên qua trời xanh ấy, cô ta không khỏi âm thầm lắc đầu.
Một người đàn ông như vậy thì sao có thể để tâm đến một cô bé như La Thanh Chỉ?
Lúc cô ta định trả lời, một giọng nói khác bỗng vang lên trong sân nhà.
“Cô hai, tôi không phải kẻ vong ân phụ nghĩa như cô nói đâu nhé”.
Nghe giọng nói mang theo chút đùa cợt ấy vang lên, hai người đều sững sờ. La Thanh Chỉ chầm chậm quay đầu nhìn lại, trong mắt là vẻ khó tin.
Thanh niên áo trắng vóc dáng cao gầy đang đứng ở cửa vào sân, mỉm cười nhìn cô ấy.
Cảnh tượng này tựa như mộng ảo.
Chuyến đi đến tiểu thế giới của Diệp Thiên bắt đầu từ đây, hôm nay cũng sẽ kết thúc tại đây!
Trong một quán trà gần nhà họ La, Yến Khinh Vũ và Thi Tú Vân mỗi người gọi một tách trà hoa quả, đang uống được một nửa thì Diệp Thiên quay lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!