Cảnh tượng này sớm đã được Diệp Thiên khóa chặt trong ký ức của mình. Từ khi rời khỏi nhà họ Diệp, cậu đã lựa chọn quên đi, không muốn nhớ lại nữa. Nhưng lúc này, ký ức đó giống như nước lũ dâng lên trong cậu khiến cậu quên mất tạm thời phải làm gì.
“Không hổ danh là con trai của Diệp Vân Long, các con đều tiến bộ rồi!”
Trước mặt, Diệp Vân Long đang ôm cậu vào lòng, đôi mắt ánh lên sự tán thưởng và khen ngợi.
Còn Thi Tú Vân thì đang bón trái cây lần lượt cho cậu và Diệp Tinh. Một nhà bốn người hòa hợp ấm áp.
Diệp Thiên cứ thế đứng ngây ra tại chỗ với ánh mắt dao động.
Cậu vốn tưởng những hình ảnh như thế này đã sớm biến mất trong đầu cậu rồi. Thật không ngờ giờ chúng là hiện ra ngay trước mắt rõ ràng và chân thực như vậy.
Một giây sau, cảnh tượng thay đổi. Lúc này hiện ra trước mặt là từ đường của nhà họ Diệp.
Đám con cháu các nhánh của nhà họ Diệp đều có mặt. Diệp Sơn ngồi ở vị trí chủ vị, Diệp Vân Long ngồi bên cạnh. Diệp Tinh và Thi Tú Vân không biết đang ở đâu. Chỉ còn lại Diệp Thiên mười tuổi đang quỳ chính giữa đại đường với vẻ mặt không biết phải làm sao.
Khuôn mặt của cậu bé mười tuổi hiện lên nỗi hoảng sợ và nghi ngờ. Bởi vì hôm nay là sinh nhật của cậu. Cậu chưa từng gặp một tình huống nào thế này, cũng chưa từng thấy vẻ mặt lạnh như băng này của bố và ông nội.
“Ông nội, mọi người…”
Với vẻ mặt non nớt, cậu đang định lên tiếng hỏi Diệp Sơn thì bị Diệp Sơn lạnh lùng lên tiếng đáp lại.
“Diệp Thiên đời thứ ba của nhà họ Diêp, là mối họa hại của nhà họ Diệp, gấy rối loạn căn nguyên và sẽ bị phạt theo gia quy!”
“Tôi – với thân phận là gia chủ đời thứ mười lăm của nhà họ Diệp tuyên bố, đuổi Diệp Tiên ra khỏi nhà, phế bỏ võ mạch, rút lại mọi nguồn tài nguyên. Toàn bộ người nhà họ Diệp, không ai được liên hệ với nó, nếu như để phát hiện thì cũng lập tức bị đuổi đi!”
“Đời thứ ba của nhà họ Diệp chỉ cần Diệp Tinh là đủ rồi!”
Khi Diệp Sơn dứt lời, Diệp Vân Long lập tức bước tới. Chỉ thấy ông ta chần chừ một lúc sau đó đột ngột ra tay. Năm ngón tay đầy sức mạnh xuyên qua ngực của Diệp Thiên lấy ra một đốm sáng chói mắt, đó chính là võ mạch với máu tươi ướt đẫm. Tất cả đều diễn ra đối với Diệp Thiên, do cậu đích thân trải qua. Lúc này Diệp Thiên đang là người quan sát, nhìn rõ mọi chuyện ngay trước mắt. Cậu lúc 10 tuổi với vẻ mặt ngây ngô lúc này đã hiện lên sự kinh hãi và bàng hoàng.
Ký ức đã mờ nhạt trong cậu bỗng được thắp lên giống như một con rắn độc từ nơi sâu thẳm đang trỗi dậy.
Diệp Thiên mất tám năm, trải qua sinh tử, vượt khỏi giới hạn của bản thân, đạt được sức mạnh siêu nhân. Những sự khổ sở đó, cậu vốn đã để yên nhưng lúc này cảnh tượng đau đớn giống như tâm ma tạo thành bóng âm bao trùm lấy cậu.
Ánh mắt cậu cũng mở to ra, mất đi điểm tập trung, toàn bộ hành động đều dừng lại. Một giây sau, hình ảnh lại biến hóa.
Một bóng hình xinh đẹp đang nằm trên một chiếc giường ngọc, đó chính là Hoa Lộng Ảnh.
Cô gái nhắm chặt mắt, hơi thờ đều đều. Lúc này cô đột nhiên giơ tay lên, mắt vẫn nhắm nhưng vẫn khụa khuạng đôi bàn tay.
“Anh Thiên, anh Thiên!”
Cô gái hoảng loạn hét lên, không ngừng gọi tên của Diệp Thiên với biểu cảm vô cùng đau đớn.
“Mua cứu em, anh Thiên, cứu em, em đau quá!”
Cô chau chặt mày, khuôn mặt trắng bệch, giọng nói thì tràn đầy sự tuyệt vọng và bất lực.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Diệp Thiên không nhịn được nữa bèn lao về phía trước một cách mất kiểm soát. Cậu bước tới bên chiếc giường ngọc, nắm lấy bàn tay của Hoa Lộng Ảnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!