Kỷ Nhược Yên không lên tiếng, ngược lại Lí Thanh Du có chút lo lắng nhìn Diệp Thiên: “Cậu tiễn chúng tôi đi rồi còn cậu thì sao?”.
“Tôi còn có việc quan trọng phải làm, không cần lo cho tôi!”.
Diệp Thiên không trả lời câu hỏi, chỉ nhấc tay lên, sức mạnh dịu dàng tuôn ra từ lòng bàn tay, chuẩn bị đẩy hai người vào trong đó.
Đúng lúc ấy, một tiếng nổ đột nhiên vang lên, ánh mắt Diệp Thiên khẽ biến, lập tức xoay người đánh ra một quyền.
“Ầm!”.
Tiếng động lớn rung trời, mặt đất cũng đang rung chuyển, một luồng dư âm sức mạnh to lớn lan ra từ giữa không trung. Nơi sức mạnh lan tới lại làm lối đi không gian đã mở ra trở nên méo mó, bắt đầu khép lại nhanh chóng.
Lí Thanh Du và Kỷ Nhược Yên cũng bị biến cố đột ngột này làm kinh ngạc. Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở chân trời phía sau, một bóng người cao lớn mặc mãng bào đang khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn bọn họ. Rõ ràng đòn tấn công vừa rồi là do người này gây ra.
Người đàn ông mặc mãng bào khoảng bốn mươi mấy tuổi, tuy cơ thể là con người, nhưng hai con mắt lại là mắt rắn, lóe lên tia sáng màu xanh biếc.
Ông ta nhìn lướt qua Lí Thanh Du và Kỷ Nhược Yên, ánh lên sự tham lam. Sau đó, ánh mắt ông ta lại dừng trên người Diệp Thiên, có vẻ trịnh trọng.
“Có thể đỡ được một đòn của tôi, loài người, cậu khá lắm!”.
Diệp Thiên nheo mắt, có chút kinh ngạc: “Yêu thú đã hóa hình hoàn toàn?”.
Yêu thú vừa là yêu, cũng thuộc loài thú, đương nhiên có hình dạng thú. Đa số yêu thú tuy tu vi cao, có linh trí giống con người, có thể biến hóa được một vài bộ phận của con người, nhưng vẫn giữ nhiều đặc trưng và đặc tính của loài thú. Ví dụ như những yêu thú dị tộc cậu đã giết lúc trước đều là mình người đầu thú.
Nhưng người đàn ông mặc mãng bào trước mắt, ngoài đồng tử của rắn ra, toàn thân không còn dấu vết nào của loài thú, thậm chí ngay cả hơi thở cũng che giấu cực kì hoàn hảo, không khác gì con người.
Nếu không phải ông ta xuất hiện ở hang ma phương Tây, lại gọi Diệp Thiên là loài người, cậu hầu như không thể phân biệt được ông ta với con người.
Yêu thú có tu vi đạt đến cấp độ này, có thể hóa hình hoàn toàn, ngày thường cậu hiếm khi thấy được.
Nhất là đòn tấn công vừa rồi, Diệp Thiên có thể khẳng định tu vi của ông ta đã đạt đến cảnh giới sử thi cấp lãnh chúa, thậm chí cao hơn Huyết tổ và Lang tổ một bậc, gần như có thể sánh ngang với Ma Tây Loner cầm thương Hắc Tử trong tay.
Hơn nữa, chỉ với một chiêu, ông ta đã đánh cho lối đi không gian rời khỏi hang ma phương Tây lệch đi và đóng lại, rõ ràng ông ta nắm bắt sức mạnh không gian vượt xa những người cảnh giới sử thi cấp lãnh chúa khác. Sức chiến đấu của ông ta đã không thể phán đoán suy luận theo lẽ thường.
“Ông là ai? Vì sao lại ra tay ngăn cản tôi?”.
Diệp Thiên nheo mắt lại, trong giọng nói đã có sát ý lan tràn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!