Đám người ở Đông Ma Vực có mặt này, chẳng có ai là vô tội cả, phải giết hết. Nhìn thấy hành động của Diệp Thiên, ba ma vương đều đanh mặt, trong lòng bỗng trở nên nặng trĩu.
Ngọn lửa mà Diệp THiên kiểm soát đúng là quá quỷ dị. Cụ Phong Ma Vương chính là kẻ đã chết dưới ngọn lửa này. Còn Diệp Thiên thì không buồn quan tâm tới suy nghĩ của ba ma vương. Cậu quay người, lập tức bước tới người phụ nữ xinh đẹp đang bị luồng sáng màu đỏ đậm bao trùm bảo vệ.
“Giải quyết xong rồi. Từ ngày hôm nay, cô không cần phải phục tùng đám ma quái này nữa!”
“Là con người thì nên có sự tôn nghiêm của một con người!”
Cô gái xinh đẹp nhìn chăm chăm vào mái tóc bạch kim tung bay của Diệp Thiên, đôi mắt trở nên dao động và dịu dàng hơn.
Một giây sau cô gái quỳ xuống trước Diệp Thiên.
“Cảm ơn đại nhân đã cứu tôi thoát khỏi địa ngục!”
Không sai. Cuộc sống năm mươi năm qua ở hang ma phương Tây không khác gì là địa ngục. Nếu như không phải cô gái vẫn giữ được khát vọng có thể thoát ra thì có lẽ đã sớm không kiên trì nổi mà lựa chọn kết thúc cuộc đời mình rồi.
Đối diện với lời cảm ơn của cô gái, Diệp Thiên vẫn vô cùng thản nhiên. Cậu đưa tay lên, một luồng sức mạnh nhẹ nhàng dìu cô gái đứng dậy.
“Cảm ơn thì không cần, tôi giúp cô chỉ vì cô cũng là con người giống tôi!”
Đối với Diệp Thiên mà nói, cậu ít khi quan tâm tới việc sống chết của người khác. Nhưng việc gặp được cô gái xinh đẹp này khiến cậu cảm thấy sự tôn nghiêm của con người đã bị đám ma vật chà đạp nên mới giúp cô gái đòi lại công bằng.
Mặc dù cô gái xinh đẹp đã đứng dậy nhưng vẫn tỏ ra vô cùng cảm kích. Cô gái nhẹ nhàng nói với cậu: “Chuyện này đối với đại nhân mà nói chỉ là một cái phất tay, nhưng đối với tôi chẳng khác gì là tạo ân đức!”
“Lần này quay trở về thế giới loài người, đợi tôi và gia đình sau khi đoàn tụ sẽ lập tức đi tìm cậu. Cả đời này tôi nguyện làm nô tài cho cậu!”
Cô gái là một kẻ mạnh hoàng cấp đỉnh phong mà lúc này lại nói với Diệp Thiên như vậy. Việc từ bỏ sự tôn nghiêm và cốt cách cao quý của bản thân, tình nguyện đi theo cậu cậu thì có thể thấy tấm chân tình của cô gái vô cùng sâu sắc.
“Tôi nói rồi, không cần!”
Diệp Thiên xua tay rồi lập tức hỏi.
“Phải rồi, đã quen cô lâu như vậy mà chưa biết tên của cô!”
Cô gái xinh đẹp khẽ khựng người rồi mới đáp: “Thưa đại nhân, tôi tên Hoa Thanh Hà!”
“Hoa Thanh Hà?”
Nghe thấy cái tên này, Diệp Thiên khẽ đanh mắt.
Cậu lầm bầm, chỉ cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, nhưng nghĩ kỹ lại thì lại không nghĩ được gì.
Cậu chìm vào im lặng môt lúc rồi thản nhiên lên tiếng: “Cụ Phong Ma Vương đã bị tôi giết, cô tự do rồi. Nhưng giờ tôi chưa thể đưa cô rời khỏi hang ma phương Tây được!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!