“Tam hoa tụ đỉnh sao, không ngờ mình lại có ngày nhìn thấy được cảnh tượng này”.
“Đây là phúc trạch đến thế nào, khiến người ta ao ước đến thế nào!”.
Trong mắt Thi Mạc đã tràn đầy cảm khái, nhìn ba bông hoa chỉ cảnh lơ lửng trên đỉnh đầu Diệp Thiên, đã không biết làm sao dùng lời để hình dung tâm cảnh của ông ta lúc này.
Mặc dù những người khác không biết tam hoa tụ đỉnh là gì, nhưng suy cho cùng vẫn có thể cảm giác được sức mạnh to lớn dồi dào trên cơ thể Diệp Thiên, còn khiến người ta khiếp sợ hơn so với trước kia.
“Phù!”.
Diệp Thiên há miệng, thở ra một hơi khí đục. Bốn luồng sáng trên người dần dần biến mất, ba bông hoa chỉ cảnh trên đỉnh đầu cũng biến mất theo.
Cậu giương mắt nhìn xung quanh, cảm thấy cảnh tượng trước mắt đã thay đổi rất nhiều so với trước kia. Bây giờ, cậu dường như có thể cảm nhận được linh tính và sinh mệnh của vạn vật trên thế gian. Cho dù là một cành cây một ngọn cỏ, cậu cũng có thể hiểu được tình cảm và ước mong của chúng, giống như mọi thứ trên Trái Đất đều nằm trong tay cậu.
Cậu giơ tay nhìn vào lòng bàn tay, mật mã bí ẩn hình vuông đó nhạt hơn trước rất nhiều. Cậu có linh cảm, khi mật mã bí ẩn này hoàn toàn biến mất thì sẽ là lúc bí mật của nó được tiết lộ.
Lúc trước, cậu vốn cho rằng phải đợi đến khi giải trừ phong ấn của mật mã bí ẩn, sức mạnh của cậu mới hồi phục. Nhưng không ngờ bốn linh thể thần thú trong Trùng Ngục Phong lại đẩy sức mạnh của cậu lên đỉnh cao của Trái Đất.
Cậu không biết bây giờ mình đã mạnh đến thế nào, nhưng cậu có thể khẳng định, nếu gặp phải Thiên Luân ma hóa lúc chiếm giữ Lư Thành với trạng thái này, cậu không đến nỗi phải thiêu đốt máu của bản thân. Chỉ cần mười chiêu thôi, cậu chắn chắn có thể giết chết Thiên Luân một cách triệt để.
Đến đây cậu lại nghĩ ra điều gì, bỗng giơ tay, năm ngón tay hơi cong lại, bày tư thế nắm vào hư không.
Giữa lòng bàn tay nắm hờ của cậu có những đường sấm sét nho nhỏ ngưng tụ. Những tia sét lượn quanh một chỗ, sau đó tạo thành hình dạng một thanh kiếm, giống hệt Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm mà cậu sử dụng trước đó.
Chỉ là bây giờ kiếm trong tay Diệp Thiên không phải thực thể, mà là do sấm sét ngưng tụ. Trường kiếm ngưng tụ từ sấm sét lại có uy lực cao hơn Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm, sức mạnh sấm sét chứa trong đó càng tinh thuần và đáng sợ hơn.
Diệp Thiên chỉ cần dùng sức mạnh tinh thần tăng cường cho nó, rót Chân Vũ Chi Ý vào, vậy thì thanh kiếm này trừ thiếu kiếm linh ra, chắc chắn sẽ là vũ khí mạnh hơn Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm gấp mấy lần.
“Sau này sẽ gọi mày là Chân Vũ Thiên Lôi Kiếm!”.
Diệp Thiên nhỏ giọng nói, sau đó động tâm niệm, hoàn toàn để mặc Chân Vũ Thiên Lôi Kiếm tạo nên từ sấm sét hóa thành luồng sáng, chui vào giữa trán cậu.
Làm xong mọi thứ, Diệp Thiên mới thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, nhìn về phía nhóm người Thi Mạc.
“Xin lỗi mọi người, đã để mọi người lo lắng rồi!”.
Thi Tú Vân bước lên trước, hỏi Diệp Thiên: “Tiểu Thiên, con thấy thế nào rồi?”.
“Con thấy rất tốt, sức mạnh trong cơ thể đã đạt đến độ cao trước nay chưa từng có. Bất kể tinh thần, thể xác hay chân lực đều có sự tăng vọt về chất”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!