Đúng lúc này một luồng khí tức bỗng hiện ra, luồng khí tức khổng lồ và xa xăm này khiến Diệp Thiên sửng sốt chốc lát. Cậu không cảm nhận được cảm giác ép bức quá mạnh trong luồng khí tức này, nhưng nó lại chứa ý tứ cổ xưa và rộng lớn, cứ như đã trải qua năm tháng khó mà tưởng tượng được.
Diệp Thiên nhìn chằm chằm vào đó, chỉ thấy trong con đường ánh sáng hiện ra một bóng dáng hơi hư ảo. Bóng người cao gần một trăm trượng, tay còn cầm thanh kiếm cổ, tóc trắng như tuyết, phong thái khí phách, vẻ ngoài trông giống người trung niên gần bốn mươi tuổi, nhưng khí tức cổ xưa trên người ông ta lại vượt xa những người Diệp Thiên từng gặp, khiến Diệp Thiên không thể đoán được rốt cuộc ông ta đã bao nhiêu tuổi.
Nếu Thiên Luân ở đây chắc chắn sẽ nhận ra người này ngay, đây chính là bóng người của người trung niên xuất hiện phía sau Diệp Thiên khi cậu phát động một đòn cuối cùng của Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm.
Chỉ là Diệp Thiên không hề biết cái này, cậu chưa từng cảm nhận được chút địch ý nào trên người người đàn ông trung niên này, ngược lại có cảm giác khá thân thuộc khiến cậu phải vừa ngạc nhiên vừa tò mò nói: “Ông là?”
Người trung niên tóc bạc để kiếm ra sau lưng, nhìn Diệp Thiên với ánh mắt vô cùng hiền hòa như một người lớn hiền từ nhìn một hậu bối có tiền đồ vô hạn.
“Tôi là ý chí của trái đất, cậu cũng có thể gọi tôi là linh hồn trái đất”.
Hai người đứng nói chuyện trên bầu trời Trung Hải nhưng lại không có bất kỳ âm thanh nào lọt ra ngoài, dù có là thiết bị kiểm tra hàng đầu của các nước lớn cũng không thể thu được bất kỳ âm thanh nào, cứ như hai người họ hoàn toàn cách biệt với chỗ này ở trong không gian của mình vậy.
“Linh của trái đất?”
Vẻ mặt Diệp Thiên hơi thay đổi, cực kỳ ngạc nhiên.
Thấy Diệp Thiên tỏ vẻ ngờ cực, người trung niên mỉm cười giải thích: “Trong mấy tỷ sao trời của vũ trụ gần như mỗi một tinh cầu khi sinh ra đều sẽ có ý chí tồn tại của nó, mà trái đất chính là một tinh cầu trong đó”.
“Từ khi trái đất được sinh ra, tôi đã tồn tại rồi”.
Nghe nói thế, dù là với tính cách của Diệp Thiên cũng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Thế chẳng phải đang nói bóng người hư ảo trước mặt này đã tồn tại qua mấy trăm tỷ năm rồi sao?
Thảo nào trên người ông ta lại có khí tức cổ xưa như thế, khiến Diệp Thiên cũng cảm thấy khiếp sợ.
Một lúc sau, Diệp Thiên đã hoàn hồn từ trong ngạc nhiên, bình tĩnh nói: “Bây giờ ông hiện thân là muốn đưa tôi rời khỏi trái đất sao?”
Linh hồn trái đất sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện nhưng xuất hiện đúng lúc sức mạnh kết hợp của ba đóa hoa được đẩy lên cao nhất, khiến Diệp Thiên cảm thấy ông ta giống một người lái đò, muốn đưa cậu đến bờ bên kia của biển sao.
Nghe thế người trung niên không đáp lời, chỉ khẽ cười.
“Với cảnh giới sức mạnh bây giờ của cậu, dù tôi không tiễn cậu rời khỏi đây nhưng pháp tắc tồn tại ngay ở bản thân trái đất cũng sẽ đưa cậu ra khỏi trái đất thôi”.
“Tôi xuất hiện vào lúc này chỉ là vì tôi cảm thấy rất mừng”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!