Sáu nghìn năm trước, nhân tộc xuất hiện một Hoàng Đế, hiệu lệnh thiên hạ, áp đảo quần hùng.
Bây giờ lại xuất hiện một Diệp Thiên, tay cầm lôi kiếm, càn quét đất trời.
Dường như bọn họ mãi mãi phải sống dưới sự áp chế của nhân tộc.
“Tôi đã thất bại, muốn giết hay lăng trì cứ việc, ra tay đi!”.
Chúc Dung buông bỏ mọi sự phòng ngự, khẽ than một tiếng, giống như giải thoát.
Cộng Công cũng cất tiếng cười thê thảm, bộ dạng giương cổ đợi chém.
Thủ lĩnh của hai chủng tộc thời đại hoang sơ đã dẹp bỏ mọi ý nghĩ của mình trước sức mạnh áp đảo đất trời của Diệp Thiên.
“Các người đi đi!”.
Đúng lúc hai người chuẩn bị chịu chết thì giọng nói của Diệp Thiên đột nhiên vang lên, khiến hai người rùng mình.
“Cậu nói gì?”.
Bọn họ không dám tin, hỏi lại Diệp Thiên lần nữa.
“Tôi nói, các người có thể đi rồi!”.
Diệp Thiên phất tay, sau đó thản nhiên quay người, đạp sóng biển mà đi, tiến về phía đảo Shangri-La.
Chúc Dung và Cộng Công chần chừ tại chỗ trong giây lát, thấy Diệp Thiên đã đi xa mới tin rằng cậu thật sự thả bọn họ đi. Bọn họ cũng không nhiều lời nữa, thân hình chớp nhoáng, lập tức chia ra người Nam người Bắc bay đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!