“Được thôi, tôi sẽ thay ông làm chuyện này!”.
Ngọc phù không gian vỡ nát, một lối đi không gian vừa cho hai người đi hiện ra trước mặt hắn, hắn không hề do dự bước vào trong.
Sau khi hắn bước vào, lối vào con đường không gian chậm rãi đóng lại. Một giây trước khi nó hoàn toàn đóng lại, vô số khói đen đi theo người đàn ông dần dần bay xuống, hóa thành một chiếc đầu hổ màu đen dữ tợn đáng sợ.
Bản thân Diệp Thiên cũng không ngờ tới, một kẻ thù định mệnh đang lặng lẽ tới gần.
Tin tức di tích nguyên anh xuất hiện đã qua một ngày, lúc này Diệp Thiên đang chắp tay đứng trên đỉnh núi chính của Hiên Viên Điện, nhìn xuống không gian độc lập này.
Trong tầm mắt cậu, các đệ tử Hiên Viên Điện đang tập luyện, nhiều tảng đá cỡ nhỏ treo lơ lửng trên không, nhiều đệ tử ngồi khoanh chân luyện khí dưỡng thần, cực kỳ nỗ lực phấn đấu.
“Thần Tử, đây chính là tình hình tu luyện ngày thường của các đệ tử Hiên Viên Điện, cậu thấy thế nào?”.
Ôn Thắng Nam đứng ở sau lưng Diệp Thiên, chớp mắt, lời nói dịu dàng hiếm thấy.
“Không tệ!”, Diệp Thiên gật đầu: “Mình giúp người thì trời giúp mình, các đệ tử Hiên Viên Điện vì muốn lấy lại niềm vinh quang cho Hiên Viên Điện, mỗi người đều đang cố gắng tu luyện, đây là thái độ đúng đắn!”.
“Trong lòng có chí hướng và hi vọng tất nhiên là tốt, nhưng sự cố gắng của bản thân cũng rất quan trọng. Chỉ có như vậy, Hiên Viên Điện mới có thể chân chính lớn mạnh từ căn bản!”.
Mặc dù giọng nói của Diệp Thiên vẫn còn trẻ, nhưng ngữ điệu lại vô cùng chín chắn, dường như đứng ở góc độ Thượng Đế chỉ dẫn cho Hiên Viên Điện. Điều này khiến cho Ôn Thắng Nam dâng lên chút cảm giác quái dị.
Lúc trước, Hiên Viên Điện được Phong Hậu và Mạc Vấn Thương quản lý, bây giờ Hiên Viên Điện lại nằm dưới sự kiểm soát của một thanh niên trông không hơn kém cô ta bao nhiêu tuổi, một mình nắm giữ toàn cục. Trước đây cô ta có nghĩ cũng không dám nghĩ đến chuyện này.
Cô ta ngước mắt lên nhìn Diệp Thiên, không kìm được sự tò mò trong lòng: “Thần Tử, thứ lỗi cho tôi mạo muội, tôi rất muốn biết, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”.
Diệp Thiên mạnh đến mức có thể đánh bại kim đan cửu phẩm trong thời gian ngắn, đương nhiên cô ta rất tò mò về tuổi thật của cậu.
“Tuổi tôi sao?”, Diệp Thiên mỉm cười: “Không phải lúc vừa gặp nhau tôi đã nói rồi sao, tôi không hơn kém cô bao nhiêu”.
“Tính rõ ràng, năm nay tôi mới hai mươi hai tuổi”.
“Hai mươi hai?”, khóe mắt Ôn Thắng Nam giật giật.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!