“Các ông tới thung lũng hoa này, muốn cướp đồ của tôi, cũng có phải tôi có ép các ông tới đâu!”.
“Hơn nữa, thủ hạ yếu ớt, thực lực không ra hồn của ông còn muốn ra tay giết tôi, sau đó lại bị tôi giết ngược lại, đây là ông ta tự chuốc vạ vào thân!”.
Diệp Thiên cất bước, giọng điệu hùng hồn.
“Mấy lời thừa thãi, tôi đã nói đủ rồi!”.
“Bắt đầu từ bây giờ, hoặc là dẫn người cút khỏi thung lũng hoa cho tôi, hoặc là…”
“Chết!”.
Diệp Thiên trầm giọng nói, ngoại trừ Phan Hoài Uyên, những người khác đều lùi về phía sau ba bước, cách xa Diệp Thiên vì sợ rằng cậu sẽ đột nhiên nổi cơn điên.
Mà khí thế này của Diệp Thiên còn đáng sợ hơn, không chỉ bắt bọn họ cút đi mà còn uy hiếp Phan Hoài Uyên?
“Diệp Lăng Thiên, mặc dù cậu còn trẻ đã đạt tới cấp bậc chí tôn võ thuật, có tài năng phi thường, nhưng đừng nghĩ rằng chỉ có vậy là cậu có thể ngạo mạn xưng hùng xưng bá, coi các cao thủ khác không ra gì!”.
Phan Hoài Uyên nghiêm giọng nói: “Cậu và tôi đều là chí tôn võ thuật, muốn giết tôi, cậu cho rằng cậu làm được sao?”.
Mặc dù ông ta rất coi trọng Diệp Thiên, nhưng lại không hề sợ chút nào. Trong số chí tôn võ thuật, đương nhiên có kẻ mạnh có kẻ yếu, ông ta đã đạt được cấp chí tôn võ thuật hơn chục năm. Hơn mười năm trước, ông ta đã từng bị đánh bại bởi Tiêu Ngọc Hoàng – một trong “Tứ Tuyệt”. Từ trải nghiệm đau đớn đó, ông ta đã rút được kinh nghiệm xương máu. Khi ở nhà tĩnh tu mười năm, gột sạch những thứ phàm trần, tu vi cũng tăng lên một tầng cao mới. Nếu luận về cảnh giới, lúc này ông ta đang ở cấp trung chí tôn võ thuật, trình độ cách một trời một vực với chí tôn võ thuật bình thường.
Tuy rằng thực lực của Diệp Thiên cũng khá mạnh, hoặc có lẽ ông ta cũng chưa chắc thắng được Diệp Thiên, nhưng việc Diệp Thiên muốn giết ông ta, không thể nghi ngờ là một giấc mộng ngu xuẩn.
“Thế à?”.
Khoé miệng Diệp Thiên cong lên, không trả lời, cậu vừa dứt lời, cơ thể đã lao lên như dây cung.
Diệp Thiên giậm chân, lớp bụi nứt trên mặt đất văng tung toé, khí thế uy hiếp của cậu lao vọt lên, trong nháy mắt đã rút ngắn khoảng cách mười mét với Phan Hoài Uyên, đồng thời tung nắm đấm.
Động tác của cậu lần này còn nhanh gấp đôi lần giết chết Phan Việt trước đó, đồng tử của Phan Hoài Uyên hơi co lại, đồng thời siết chặt toàn thân, tung nắm đấm.
Hai nắm đấm cách nhau không quá nửa thước, nhưng uy lực khủng khiếp của chúng đã va chạm với nhau. Xung quanh lập tức khói bụi tung mù, đống đổ nát xung quanh cũng bị văng tung toé. Những người đứng cách đó không xa cảm thấy áp lực đột ngột tăng lên, trở nên hít thở không thông.
Đây là trận đấu của cấp chí tôn võ thuật, chỉ cần nội lực va chạm cũng có thể khiến tất cả biến mất.
“Bùm!”.
Giữa hai nắm đấm vang lên âm thanh như bị bóp nghẹt, sau đó mọi người đều bàng hoàng khi thấy chủ nhà họ Phan – người đã vang danh hơn mười năm nay, lùi liên tiếp ba bước mới có thể đứng vững.
Trong khi đó, Diệp Thiên vẫn kiêu ngạo đứng im tại chỗ, vững vàng tựa như một tảng đá cổ xưa, khí thế uy nghiêm mà hùng hổ ngút trời!
Phan Hoài Uyên thế mà bị đẩy lùi trong cuộc đối đầu với Diệp Thiên ư?
Không chỉ đám người Dược Du kinh hãi, mà bản thân Phan Hoài Uyên cũng không thể tin được. Khi ông ta đấm vào Diệp Thiên, chỉ cảm thấy sức mạnh của đối phương giống như sóng cuộn vô tận ập tới, không thể đỡ được.
Ông ta đã từng cảm nhận áp lực thế này, đó là khi chiến đấu với “Nam – Tiêu” Tiêu Ngọc Hoàng hơn mười năm trước.
“Sao có thể như vậy chứ?”.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!