“Chân Quân thống trị Bắc Thương Giới gần một vạn năm, vị trí kiên cố vững vàng. Nếu đã đến đây, cho dù cậu có là thiên kiêu thần tử của giáo phái tu tiên, hay cường tộc tu tiên ở dải Ngân Hà, dù có là chưởng môn, trưởng lão đi chăng nữa cũng phải cúi đầu với Chân Quân”.
“Muốn lật đổ sự thống trị của Chân Quân chỉ là chuyện nằm mơ giữa ban ngày!”.
Hắn vừa dứt lời đã đứng trước mặt Diệp Thiên, giơ chân đạp mạnh vào ngực cậu.
Cú đạp này chứa đựng khí kình hung hãn, sức mạnh đã đạt tới tiên thiên đỉnh cao, không hề thua kém Tiểu Lôi Vương Thôi Cách mà Diệp Thiên từng gặp ngày trước.
Bình thường, sức mạnh thế này với Diệp Thiên mà nói chỉ yếu ớt như đứa trẻ con, hoàn toàn không cần liếc mắt tới. Nhưng bây giờ sức mạnh của cậu đã bị phong ấn, một cú đạp đó lại đá bay cậu ra khỏi nhà tranh, lướt trên mặt đất mấy trăm mét mới dần dần dừng lại.
Nơi ngực cậu, dấu bàn chân lõm xuống vô cùng rõ ràng, quần áo vốn đã rách rưới hoàn toàn bị xé ra. Vì ma sát với mặt đất, ngực và cẳng chân Diệp Thiên đều bị trầy xước, có vết máu loang lổ.
“Phụt!”.
Diệp Thiên đột ngột bị thương nặng, giãy giụa bò dậy, lại phun ra một ngụm máu, trông cực kỳ thê thảm.
Nhưng chỉ có cậu mới biết, sức sát thương mà cậu phải chịu cũng không bao nhiêu, chỉ là nội tạng bị thương chút ít mà thôi.
Mặc dù sức mạnh của cậu bị phong ấn, không thể sử dụng uy lực ghê gớm của Phệ Thiên Trường Sinh Thể, nhưng nền tảng xác thịt vẫn còn đó. Tuy cậu hứng trọn một cú đạp của tiên thiên đỉnh cao, nhưng lại không bị thương chí mạng, hơn nữa những vết trầy xước trên cơ thể cậu cũng đang lành lại với tốc độ rất nhanh.
Nhìn thấy vậy, trong mắt thanh niên mặc Hán phục đã ra tay lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó hiện lên vẻ đố kị sâu đậm.
“Khả năng hồi phục xác thịt cũng mạnh thật, xem ra sức mạnh xác thịt của cậu ở thời kỳ đỉnh cao không thua kém gì đạo thể”.
“Nhưng đáng tiếc, bây giờ cậu không thể sử dụng sức mạnh ở thời kỳ đỉnh cao”.
“Bây giờ cậu chỉ là sâu kiến mặc người khác giẫm đạp mà thôi!”.
Hắn dứt lời, nháy mắt đã băng qua khoảng cách mấy trăm mét, đến gần Diệp Thiên, sau đó giơ chân lên, chuẩn bị đạp xuống lần nữa.
Cú đạp này càng nhanh càng ác hơn trước kia, không hề nể nang gì, hắn dự định đạp chết Diệp Thiên.
“Dừng tay!”.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một giọng hét vang lên từ nhà tranh rách nát. Chính là cô gái được thanh niên mặc Hán phục gọi là “Mai cô nương” lên tiếng. Cô ta nhìn về phía này, trong mắt tràn ngập phẫn nộ.
“Liễu Thừa Phong, anh lại ra tay độc ác với một người không thể điều động tu vi sức mạnh, anh có biết xấu hổ không?”.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!