“Thanh niên mặc Hán phục khi nãy tên là Liễu Thừa Phong, xếp thứ mười một bảng xếp hạng thiên kiêu dải Ngân Hà, bây giờ là một trong những cán bộ mà Bắc Thương Chân Quân lựa chọn”.
“Với biểu hiện của cậu hôm nay, ngày mai chắc chắn hắn ta sẽ triệu tập mười ba nghìn nô lệ ở đây đến pháp trường, công khai xử quyết cậu, bảo đảm công khai minh bạch”.
“Thế nên, ngày mai dù có thế nào, tôi hi vọng cậu có thể nhận sai xin tha thứ, tranh thủ có được sự khoan hồng của bọn họ, trở thành đợt cán bộ mới tiếp theo”.
Cô ta nhìn chằm chằm vào hai mắt của Diệp Thiên, trịnh trọng nói: “Thân mang ngạo cốt là chuyện tốt, nhưng không có nghĩa là tự chuốc diệt vong!”.
“Lúc thích hợp, nhượng bộ và hèn mọn cúi đầu chỉ là tích lũy sức mạnh, trải đường cho sự tự do sau này, cậu hiểu không?”.
Nói đến đây, cô ta do dự một lúc, sau đó mới nói tiếp: “Ngày mai, tôi cũng sẽ bày tỏ thái độ trước công chúng, trở thành… cán bộ của Bắc Thương Chân Quân!”.
“Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể tạm thời có được cơ hội mở khóa Tinh Ngân. Đến lúc đó, cậu và tôi từ từ tích lũy sức mạnh, cho đến ngày có thể đánh bại Bắc Thương Chân Quân, cùng nhau hợp sức thoát khỏi Tinh Ngân Chi Nhãn!”.
Trong giọng nói của cô ta chất chứa sự chân thành và thiết tha, còn mơ hồ có vẻ cầu xin. Diệp Thiên có thể cảm nhận được tâm trạng khẩn thiết muốn rời khỏi Tinh Ngân Chi Nhãn của cô ta.
Nhưng lát sau, Diệp Thiên lại lắc đầu: “Kế hoạch của cô cũng không tệ, nhưng tôi không định hợp tác với cô!”.
“Bắt tôi phải cúi đầu hẹn mọn với một kẻ thích nô dịch người khác vì tự do sau này là tuyệt đối không thể!”.
“Tôi có cách giải quyết vấn đề của riêng tôi, ép dạ cầu toàn không phải con đường mà tôi sẽ chọn!”.
Cậu nói xong, cũng không quan tâm Mai Nhược Lãnh có phản ứng thế nào, lập tức khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục điều động Phệ Thiên Huyền Lực trong cơ thể, bắt đầu tấn công khóa Tinh Ngân màu đen đó.
Mai Nhược Lãnh không ngờ Diệp Thiên lại cố chấp đến mức này. Cô ta vốn cho rằng, mình đã đợi được một “đồng đội” cùng chí hướng, có được vốn liếng âm thầm chiến đấu với Bắc Thương Chân Quân. Nào ngờ Diệp Thiên lại không muốn hợp tác với cô ta, mà lựa chọn chiến đấu một mình.
“Cậu muốn giải quyết vấn đề theo cách riêng của cậu, tôi không cưỡng cầu. Nhưng vẫn là câu nói đó, tôi hi vọng ngày mai cậu có thể nghĩ cách bảo vệ tính mạng của mình”.
“Chỉ có sống sót mới có hi vọng!”.
Nói xong, Mai Nhược Lãnh đi thẳng về nhà tranh rách nát.
Diệp Thiên vẫn không nói câu nào, chỉ bình tâm tĩnh khí ngồi khoanh chân. Nhưng không ai hay biết, lúc này Phệ Thiên Huyền Lực trong cơ thể cậu đang giao tranh kịch liệt với khóa Tinh Ngân hết đợt này đến đợt khác.
Thời gian qua đi từng phút từng giây, chớp mắt trời đã tối.
Mai Nhược Lãnh buồn chán ngồi dựa bên xà nhà, nhớ lại thời gian mười năm mình đến Tinh Ngân Chi Nhãn, như đã qua mấy đời.
Cô ta khẽ siết nắm đấm, mười năm không sử dụng sức mạnh khiến cô ta cảm thấy cơ thể mình sắp rỉ sét. Cô ta quay đầu nhìn về phía Diệp Thiên đang tĩnh tọa, hơi hoảng hốt. Hình như lúc mình mới đến nơi này năm đầu tiên cũng thử phá khóa Tinh Ngân vô số lần như vậy, nhưng cuối cùng vẫn vô dụng.
Đúng lúc này, một tiếng sấm vang lên. Cô ta ngẩng đầu nhìn trời, không biết từ lúc nào bầu trời đã phủ đầy mây đen, rõ ràng là sắp mưa.