Mai Nhược Lãnh lại nắm bắt được thông tin quan trọng hơn. Diệp Thiên chưa khôi phục được thực lực đỉnh cao, chỉ mới là nhập thần đỉnh cao, mà lại dùng thực lực nhập thần đỉnh cao giết chết Liễu Thừa Phong tiên thiên đại viên mãn. Điều này đồng nghĩa cậu đã giết chết một đối thủ cao hơn mình một cảnh giới lớn. Cô ta tin rằng bản thân cô ta không thể làm được như vậy.
Giờ khắc này, cô ta cảm thấy hoài nghi thân phận thiên kiêu hàng đầu dải Ngân Hà của mình. Phải chăng thanh niên đứng trước mặt mình mới là thiên kiêu hàng đầu dải Ngân Hà chân chính?
“Cậu đã phá khóa Tinh Ngân như thế nào? Có cách gì đặc biệt không?”.
Cô ta nhìn về phía Diệp Thiên, cấp bách muốn biết được đáp án.
Trong mười năm này, cô ta đã thử phá khóa Tinh Ngân vô số lần, nhưng lại không có tác dụng gì. Cô ta nghĩ phải chăng mình đã dùng sai cách, còn Diệp Thiên vừa khéo biết được bí quyết.
“Cách?”, Diệp Thiên lại lắc đầu, đáp: “Không có cách gì đặc biệt, tôi chỉ điều động chân lực đánh vào phong ấn hết lần này đến lần khác”.
Nghe cậu nói vậy, Mai Nhược Lãnh nín thở. Phương pháp này cô ta cũng thử qua không biết bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng đều không thể không từ bỏ. Dù cô ta chịu đựng cơn đau thấu tim bao nhiêu lần, khóa Tinh Ngân kia vẫn cứ như bàn thạch hằng cổ, sừng sững không đổ.
“Chẳng lẽ công pháp mà cậu ta tu luyện có chỗ nào đặc biệt nên mới có thể lay động khóa Tinh Ngân?”.
Sau khi suy nghĩ lướt qua, Mai Nhược Lãnh tạm thời quăng chuyện này ra sau đầu. Cô ta nhớ tới chuyện gì đó, vội vàng hỏi Diệp Thiên: “Đúng rồi, cậu nói khóa Tinh Ngân có năm tầng phong ấn, cậu đã mở được ba tầng, hai tầng phía sau cậu còn cần bao nhiêu thời gian?”.
Diệp Thiên trầm ngâm trong chốc lát, sau đó mới lên tiếng: “Với độ mạnh của hai tầng phong ấn cuối cùng mà nói, e rằng số lần đánh phá phải gấp đôi trước kia. Nhưng tôi có thủ đoạn của mình, có thể rút ngắn thời gian đó”.
Bây giờ cậu có thể sử dụng hoa chỉ cảnh, có thể sử dụng linh thể bốn thần thú, hơn nữa còn có thể điều động phần lớn Phệ Thiên Huyền Lực, mấy thứ này cộng lại, muốn phá được hai tầng phong ấn sau cùng nhất định sẽ không vượt quá nửa canh giờ.
Đợi đến khi cậu hoàn toàn mở được khóa Tinh Ngân, khôi phục tất cả sức mạnh, người có thể tạo thành uy hiếp cho cậu trong Tinh Ngân Chi Nhãn này đã ít lại càng ít.
“Nếu vậy, cậu mau chóng rời khỏi đây đi, tìm chỗ nào trốn vào!”.
Mai Nhược Lãnh nghe vậy, trịnh trọng nói: “Đợi khi nào cậu mở được khóa Tinh Ngân thì tìm chỗ tiềm tu, tôi tin mấy chục năm sau, với thiên phú tài tình của cậu chắc chắn có thể đánh bại Bắc Thương Chân Quân”.
Đó là phương án tốt nhất mà cô ta có thể nghĩ ra. Mặc dù Diệp Thiên có năng lực mở khóa Tinh Ngân, nhưng thực lực đỉnh cao của cậu cũng chỉ mới là kim đan tam phẩm. Bắc Thương Chân Quân thì lại có thể dễ dàng giết chết nguyên anh thất phẩm, sự chênh lệch giữa hai người vốn là khoảng cách giữa mây và bùn.
Cô ta cho rằng chỉ cần Diệp Thiên từ từ tiềm tu, chờ đợi thời cơ ắt có thể tìm cơ hội đánh bại Bắc Thương Chân Quân.
“Trốn?”, nghe Mai Nhược Lãnh nói, trên mặt Diệp Thiên hiện lên ý cười.
“Dù là ở tình huống nào, tôi cũng sẽ không trốn tránh!”.
“Hơn nữa, dù tôi có muốn trốn, bọn họ cũng sẽ không cho tôi cơ hội đó”.