Trần Sư Hành vội vã quỳ rạp xuống đất, vô cùng lo sợ.
Kể từ sau trận chiến với Diệp Vân Long, Tiêu Ngọc Hoàng đã ở ẩn suốt hơn mười năm, chưa từng xuất hiện lại trong giới võ lâm, càng không giao đấu với bất cứ ai. Nhiều lần Trần Sư Hành đến thăm nhưng Tiêu Ngọc Hoàng cứ như thể một lão hòa thượng đang ngồi thiền, làm một ông cụ sống cuộc sống nhàn nhã chốn rừng sâu.
Nhưng lần này, Tiêu Ngọc Hoàng vì sự xuất hiện của Diệp Thần mà lại trở nên hiếu chiến như vậy, như thể trở về thời “thiên hạ vô địch” của mình. Đột nhiên thấy Tiêu Ngọc Hoàng thay đổi như vậy thì ai mà chẳng kinh sợ?
Tiêu Ngọc Hoàng quay đầu lại, giọng nói đã trở lại bình thường.
“Sư Hành, với thực lực của Diệp Lăng Thiên thì một chiêu có thể giết chết cậu. Cậu ta chưa giết chết cậu, lại còn để lại nội lực trong nội thể của cậu. Vậy thì chắc chắn cậu ta đã nhắn lại gì đó. Nói đi, cậu ta đã nói gì?”
Trần Sư Hành quỳ rạp xuống đất không dám ngẩng lên, nói nhỏ: “Sư phụ, Diệp Lăng Thiên nói”.
“Hắn cướp ngọc mà sư phụ tặng đệ tử, nếu sư phụ có gì bất mãn thì cứ tới Lư thành tìm hắn!”
Tiêu Ngọc Hoàng đứng trong gió lạnh, nhưng bất luận gió thổi thế nào cũng không thể làm bay một vạt áo của ông ta, thậm chí cả một cọng tóc cũng không.
“Hay lắm Diệp Lăng Thiên!”
Một lúc sau, con ngươi mắt của Tiêu Ngọc Hoàng khẽ chuyển động rồi gật đầu.
“Tôi vốn cho rằng, sau khi ẩn dật hơn mười năm ở chốn này, đợi luyện được thần công thì sẽ xuống núi quyết đấu lại với Diệp Vân Long nhưng thật không ngờ, lại đột nhiên xuất hiện một Diệp Lăng Thiên!”
Tiêu Ngọc Hoàng vừa dứt lời thì siết tay lại, những đám mây trên đầu ông ta chuyển động, bắt đầu cuộn lại, sau cùng hình thành một vòng xoáy mà mắt thường cũng nhìn thấy.
Trần Sư Hành nhìn thấy mà vô cùng kinh ngạc, con người có thể có được sức mạnh như vậy sao?
Năm ngón tay của Tiêu Ngọc Hoàng quặp thành vuốt rồi giật mạnh về phía sau, vòng xoáy kia bắt đầu vặn vẹo rồi biến thành một tấm mạng khổng lồ bao trùm lên cả trời đất, bao trọn cả đỉnh Ngọc Hoàng. Sau đó nó bắt đầu co rút lại.
Hơn mười con chim không biết sự tình gì vô tình bay qua liền bị những vân mây của mạng mây khổng lồ kia chém thành hai mảnh.
“Đây”.
Trần Sư Hành khó lòng tưởng tượng ra, nếu có kẻ nào bị mạng mây này vây lấy thì đúng là có chạy đằng trời cũng không thoát.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!