Đôi mắt của Tiêu Ngọc Hoàng lóe lên tia sáng kì dị, đó là sự tán thưởng đối với một đối thủ mạnh.
“Diệp Vân Long quả thật là thiên tài võ học, không thầy mà nên. Nếu chỉ bàn về thiên phú, trừ Diệp Lăng Thiên mới nổi lên thì không ai bì được ông ta. Năm xưa tôi thua dưới tay ông ta cũng là tâm phục khẩu phục”.
“Ông ta cũng có khả năng đã bước vào “cảnh giới đó” trước chúng ta!”.
Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou cùng im lặng, bọn họ đều nhớ tới hình ảnh từng đối đầu với Diệp Vân Long, đó cũng là lần đầu tiên bọn họ nếm mùi thất bại.
“Đáng tiếc, vốn còn một Diệp Lăng Thiên tiền đồ xán lạn ra đời, nhưng qua ngày mai, Hoa Hạ lại mất đi một vị thiên tài tuyệt đỉnh”.
Watanabe Heizou đột nhiên lắc đầu thở dài.
Tiêu Ngọc Hoàng gật đầu đáp: “Cuối cùng Diệp Lăng Thiên cũng đã để lộ tài năng, nếu cậu ta có thể nhẫn nhịn thêm mười năm nữa, trong tương lai gần như không ai có thể chống lại cậu ta”.
“Nhưng trên đời không có nếu như, tôi đã khiêu chiến với cậu ta, ngày mai tôi sẽ dốc hết toàn lực, bóp chết cậu ta từ trong trứng nước!”.
Ánh mắt của Tiêu Ngọc Hoàng đầy kiêu ngạo, hiện rõ khí chất bá vương. Tuy ông ta ẩn cư ở núi Thất Tinh hơn mười năm, nhưng vẫn là Ngọc Hoàng Đại Đế “nửa đời vô địch” ấy.
Ánh mắt Watanabe Heizou dao động, đến cảnh giới của bọn họ, tình cảm đạo nghĩa gì đó đều mỏng manh như nước. Cái bọn họ muốn chỉ là sức mạnh nắm quyền sinh sát, bất kể là ai bọn họ cũng sẽ không nương tay.
Trận chiến ngày mai, Tiêu Ngọc Hoàng chắc chắn sẽ sử dụng thủ đoạn hung ác nhất.
Ngay khi Tiêu Ngọc Hoàng vừa dứt lời, một âm thanh xé gió đột nhiên truyền từ xa tới. Âm thanh xé gió này không phải tiếng gió tạo ra khi võ giả di chuyển, mà giống như cơn bão do gió mạnh cuốn tới, rít gào vang vọng, chấn động đất trời.
Watanabe Heizou và Tiêu Ngọc Hoàng đồng thời ngưng mắt nhìn về phía Bắc thung lũng. Chỉ thấy gió xoáy tan đi, một bóng người cao gầy đứng ở rìa vách núi, giọng nói trẻ trung to rõ cũng theo đó truyền tới.
“Tiêu Ngọc Hoàng, nghe giọng điệu của ông có vẻ ông đã nắm chắc phần thắng nhỉ?”.
Dứt lời, bóng người đó đột nhiên nhảy xuống vực sâu vạn trượng, nhưng rồi không mượn ngoại lực mà bay ngược trở lại trên không trung, vượt qua khoảng cách mười mấy trượng, đáp xuống một cột đá.
Sương mù tan đi, hiện ra một thiếu niên vô cùng tuấn tú, hai mắt sâu thẳm, nhìn thẳng vào Tiêu Ngọc Hoàng.
“Ồ?”.
Wakasa Hidetatsu kinh ngạc, thiếu niên bay lướt qua, nhưng với tu vi của hắn lại không phát hiện ra.
Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou thì thay đổi ánh mắt liên tục, giống như nhìn thấy điều gì không thể tin nổi.
Tiêu Ngọc Hoàng im lặng mấy giây, cuối cùng cũng vui vẻ lên tiếng, có chút cảm khái, lại có chút kinh ngạc.
“Hay cho một chí tôn võ thuật thiếu niên!”.
“Diệp Lăng Thiên, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi!”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!