Lần này đó không còn là giọng nói nhẹ nhàng thì thầm nữa mà mang theo một vị uy nghiêm lạnh lùng.
“Đế Vương, cậu cứ như vậy cự tuyệt chúng tôi sao? Cậu không cân nhắc thêm sao?”
“Cậu phải biết rằng, trên đời này không ai có thể từ chối viện trọng tài!”
“Ồ?”, Diệp Thiên dừng lại, lạnh lùng nói: “Tại sao?”
“Hừ!”
Evelyn khẽ cười khẩy một cái, ngón tay ngà ngọc chỉ vào Diệp Thiên: “Vì hậu quả của việc từ chối viện trọng tài không ai có thể kham nổi, kể cả cậu!”
“Tôi biết hiện giờ cậu là cao thủ đứng đầu ở Hoa Hạ, có thể cùng lúc giết chết hai người cấp độ siêu phàm bán bộ. Nhưng cậu cần hiểu rõ, người giỏi còn có người giỏi hơn, vỏ quýt dày có móng tay nhọn!”
“Với thực lực của cậu hiện tại, so với viện trọng tài chẳng qua chỉ là con kiến. Nếu viện trọng tài muốn thì có thể phái một cường giả cảnh giới siêu phàm tới là có thể tiêu diệt cậu!”
“Cậu phải suy nghĩ thật kỹ. Nếu hôm nay cậu từ chối, sau này cậu sẽ không còn là đối tượng mà viện trọng tài chiêu mộ nữa, mà sẽ là kẻ thù của viện trọng tài!”
“Đối với kẻ thù, viện trọng tài luôn chỉ có một cách đối phó, đó chính là xóa sổ hoàn toàn!”
Mặc dù Evelyn vẫn nở nụ cười trên môi, nhưng nụ cười của bà ta giống như một con rắn độc, trong mắt ẩn chứa sát ý.
Ánh mắt Diệp Thiên khẽ nhúc nhích, cậu xoay người lại.
“Ý của bà là, tôi không có lựa chọn, bắt buộc phải đồng ý gia nhập viện trọng tài. Bằng không tôi sẽ bị các người liệt vào đối tượng bị truy giết?”
Evelyn cười đáp: “Đế Vương là một người thông minh hạng nhất trên thế giới mà. Nếu như đã biết hậu quả thì hà cớ gì còn hỏi lại?”
“Muốn trở thành kẻ thù hay bạn bè với chúng tôi, tất cả đều tùy thuộc vào một suy nghĩ của cậu!”
Bà ta không hề lo lắng rằng Diệp Thiên sẽ mở lời từ chối. Với sự lớn mạnh của viện trọng tài, trên đời này chỉ có vài lão quái vật sống qua hàng thế kỷ mới có năng lực chống lại. Mặc dù Diệp Thiên tuổi trẻ đã thành danh, nổi tiếng trong giới võ đạo Hoa Hạ, nhưng so với những người kia thì chỉ như đứa trẻ còn non nớt mà thôi, đâu có tư cách để từ chối viện trọng tài?”
Bà ta tưởng rằng Diệp Thiên sẽ cân nhắc một chút rồi đồng ý, nhưng Diệp Thiên lại khẽ giơ tay phải lên vẫy về phía bà ta và Fast.
“Viện trọng tài cũng oai phong gớm nhỉ!”
“Những gì Diệp Lăng Thiên tôi đã nói thì tuyệt đối không sửa lại. Tôi sẽ không gia nhập viện trọng tài!”
“Hơn nữa Diệp Lăng Thiên tôi cả đời hành sự, trước giờ chỉ có người ta cầu xin tôi, chứ chưa từng bị ai cưỡng chế. Muốn mang viện trọng tài ra để uy hiếp tôi, các người tìm nhầm người rồi!”
“Vốn dĩ tôi và các người cũng như viện trọng tài chẳng có liên quan gì nên tôi cũng chẳng định sẽ thế nào với các người hết!”
“Nhưng giọng điệu của bà khiến tôi rất không vui!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!