Nhìn khắp Hoa Hạ, những người đủ tư cách được Lục Thiên Thư cung kính đối đãi chắc chỉ có vài người, nhưng muốn để Lục Thiên Thư cung kính đối đãi, lại còn chắp tay hành lễ thì người đó phải đáng sợ đến mức nào chứ?
Cho dù thực sự có người có thể khiến Lục Thiên Thư kiêng nể như vậy, thì đó chắc chắn là nhân vật khủng khiếp chấn động bốn phương, rõ ràng không thể nào là một người trẻ tuổi thuộc lớp sau như Diệp Thiên được.
Diệp Thiên chưa đầy 20 tuổi, trông cùng lắm là sinh viên năm nhất, năm hai, làm gì đủ tư cách để Lục Thiên Thư phải kiêng nể chứ?
Cô ấy cho rằng một mình Lục Chí Minh có lẽ đã đủ để xử Diệp Thiên rồi.
Nhìn bộ dạng bình thản như không của Diệp Thiên, trong lòng cô ấy lại thầm lắc đầu.
Người tự cao tự đại, không biết mình là ai như Diệp Thiên sau này bị dạy dỗ nhiều mới biết thế giới này lớn đến mức nào, nếu ở trường hợp khác, cô ấy chắc chắn sẽ mặc kệ sự sống chết của Diệp Thiên, để cho Lục Chí Minh dạy cho Diệp Thiên bài học.
Nhưng chuyện này là do cô ấy mà nên, cô ấy cảm thấy có lỗi nên quyết định lát nữa xuống máy bay sẽ giữ chân Lục Chí Minh lại, để Diệp Thiên đi trước, để tránh xảy ra xung đột.
Tuy như vậy nhưng những thiện cảm của cô ấy về Diệp Thiên trước đó đều đã tan biến, người tự đại mù quáng, không biết trời cao đất dày đến đâu cũng đều sẽ khiến người ta cảm thấy ghét, và cô ấy cũng không ngoại lệ.
Suốt cả quãng đường Kỷ Nhược Tuyết không nói chuyện với Diệp Thiên một câu nào nữa, ý định bỏ kính râm ra để Diệp Thiên nhìn rõ được dung mạo thật sự của cô ấy trước đó cũng lập tức tiêu tan, cô ấy đã không còn chút hứng thú nào với Diệp Thiên, ngay đến cả họ tên của Diệp Thiên cũng không muốn biết.
Kỷ Nhược Tuyết không chủ động nói chuyện, Diệp Thiên cũng vui vẻ trong yên lặng, cả quãng đường đều để điện thoại ở chế độ máy bay rồi chơi game, cho đến khi máy bay hạ cánh.
Máy bay hạ cánh tại Lư Thành, Diệp Thiên mặc kệ Kỷ Nhược Tuyết, âm thầm đứng dậy.
Lục Chí Minh ở phía sau định đuổi theo, lại bị Kỷ Nhược Tuyết kiếm cớ ngăn lại.
Kỷ Nhược Tuyết nhìn bóng lưng đi xa của Diệp Thiên, ánh mắt chớp chớp, cuối cùng cũng nhìn ra hướng khác.
Vì cô cảm thấy Diệp Thiên và “người đó” khá giống nhau cho nên mới để ý nhiều hơn, nhưng bây giờ cô ấy chẳng qua chỉ coi Diệp Thiên như một người lạ, một vị khách qua đường vô tình gặp trên máy bay mà thôi.
Cô ấy làm sao mà biết được cậu thiếu niên lạnh lùng phớt lờ cô suốt cả quãng đường lại chính là người mà cô luôn mong nhớ chứ?
Về đến Lư Thành, Diệp Thiên đi thẳng đến tòa cao ốc của Tập đoàn Thiên Phong.
Tuy Tập đoàn Thiên Phong đã trở thành công ty con của Tập đoàn Lăng Thiên, nhưng Ngô Quảng Phú vẫn giữ thói quen trước đây, thích làm việc trong văn phòng của Tập đoàn Thiên Phong.
Nhìn thấy Diệp Thiên đến, anh ta vội vàng đưa bảng lịch trình cụ thể của buổi từ thiện lần này cho Diệp Thiên xem.
Diệp Thiên nhìn qua một lượt, rồi gật đầu.
“Lịch trình cụ thể rất đầy đủ, mỗi một chi tiết đều suy nghĩ rất chu đáo, tôi đúng là không nhìn nhầm anh, anh rất có thiên phú và năng lực trong thương mại đấy!”.
Nghe thấy Diệp Thiên khen, Ngô Quảng Phú không dám kể công, chỉ khiêm tốn cười: “Đây đều là kết quả do mọi người cùng nỗ lực, do sự lãnh đạo sáng suốt của cậu Thiên thôi!”.
Nói xong, anh ta nghĩ đến điều gì đó, thế là lại lôi một phần tài liệu ra.
“Phải rồi cậu Thiên, đây là danh sách những người đến biểu diễn ở buổi từ thiện ngày mai, còn nữa, ngôi sao chúng ta mời đến đại diện phát ngôn lần này cũng vừa tới Lư Thành, tôi đã sắp xếp cô ấy đến khách sạn Lăng Thiên ở rồi!”.
“Ngày mai sau khi cô ấy biểu diễn trong buổi từ thiện của chúng ta xong sẽ ở Lư Thành ba ngày, quay một vài MV liên quan đến Tẩy Túy Đan!”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!