“Cảm giác này tôi cũng đã trải qua, đó thật sự là nỗi đau khắc cốt ghi tâm”.
Diệp Thiên uống hết rượu, dựa vào ghế sofa, ánh mắt thờ ơ.
“Cô ấy có biết hay không không quan trọng, cô không nghe mấy người vừa rồi nói gì sao? Chị và bố của Kỷ Nhược Tuyết nói với cô ấy rằng tôi đã chết. Trong lòng Kỷ Nhược Tuyết, tôi chỉ là một người chết, nhiều lắm cũng chỉ có thể hoài niệm”.
“Coi như tôi đã chết rồi, đối với Kỷ Nhược Tuyết mà nói chẳng phải là kết quả tốt nhất sao?”.
Tiếu Văn Nguyệt nhìn vẻ mặt kiên quyết của Diệp Thiên, âm thầm thở dài.
Cô ta hiểu rõ tính cách của Diệp Thiên, xưa nay vẫn luôn lạnh nhạt. Mặc dù từng tình cờ gặp gỡ Kỷ Nhược Tuyết, nhưng cậu lại không thể nào dừng chân nán lại vì cô ấy, thậm chí cậu còn chưa từng để Kỷ Nhược Tuyết trong lòng.
Nghĩ tới Kỷ Nhược Tuyết không hề biết chuyện này, cô ta chỉ đành tiếc hận lắc đầu.
Tám giờ rưỡi tối, hội trường bỗng giảm ánh sáng, trở nên tối mù, sau đó một ánh đèn chiếu xuống sân khấu.
Ngô Quảng Phú cầm microphone trong tay, đối diện với các vị khách ngồi bên dưới, gương mặt tươi cười.
“Hôm nay, mọi người có thể bớt chút thời gian đến tham gia buổi đấu giá từ thiện của chúng tôi, tôi đại diện cho Tập đoàn Lăng Thiên cảm ơn mọi người”.
Anh ta nói xong, hơi cúi người trước đám đông, cả hội trường lập tức bùng nổ tiếng vỗ tay.
Địa vị của Tập đoàn Lăng Thiên ngày nay dù là ở quốc tế cũng có sức ảnh hưởng không gì sánh được, những nhân vật nổi tiếng và doanh nhân giàu có này đa số đều là đến để tô điểm thêm.
Ngô Quảng Phú đứng dậy, lại giới thiệu: “Đêm diễn hôm nay chia ra phần biểu diễn và phần đấu giá, tiếp sau, chúng ta sẽ đón chào màn biểu diễn đầu tiên!”.
“Lần biểu diễn này, Tập đoàn Lăng Thiên chúng tôi vô cùng vinh hạnh có thể mời được nữ thần quốc dân đang nổi hiện nay!”.
“Xin mời cô Kỷ Nhược Tuyết!”.
Anh ta đưa tay, ánh đèn di chuyển, chiếu xuống một dáng người xinh đẹp thuần khiết.
Kỷ Nhược Tuyết mặc chiếc đầm màu tím, bước chân bình ổn, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, vô số ánh mắt dừng lại trên người cô ấy.
“Xin chào mọi người”.
Kỷ Nhược Tuyết vẫy tay với mọi người, tiếng vỗ tay lập tức vang lên, không ít người trẻ tuổi đều vẫy cánh tay đáp lại, bầu không khí lập tức được hâm nóng.
Kỷ Nhược Tuyết là người mới nổi bật nhất của thế hệ sinh năm 95 trở về sau, nữ thần quốc dân, được tôn xưng là diva quốc tế tương lai. Vì vẻ ngoài trong sáng thuần khiết và giọng ca ngọt ngào của cô ấy nhận được lời khen của mọi người, ngay cả những người nổi tiếng ở đây cũng có đa số là người hâm mộ của cô ấy.
Ở đây toàn là nhân vật có máu mặt, có không ít người biết gia cảnh của Kỷ Nhược Tuyết, vừa thích vừa nể cô ấy.
“Hôm nay tôi rất vinh hạnh nhận được lời mời của Tập đoàn Lăng Thiên đến biểu diễn cho mọi người”.
“Có thể đứng ở trên sân khấu này đều là nhờ sự yêu thích và sự ủng hộ của mọi người đối với tôi, tôi vô cùng cảm ơn mọi người”.
Cô ấy cúi người chào khán giả, sau đó lại nói vài câu xã giao thường thấy. Trong chớp mắt, bầu không khí sục sôi, tiếng vỗ tay vang dội cả hội trường.
Lục Chí Văn ngồi chung một bàn với Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành, cậu ta nhìn Kỷ Nhược Tuyết xinh đẹp hơn người, thu hút sự chú ý của mọi người ở trên sân khấu, trong mắt đong đầy tình yêu thương.
Đây là người phụ nữ của cậu ta, cậu ta đã thề sẽ yêu thương cả đời.
Ánh mắt cậu ta hơi dừng lại, chuyển hướng sang Diệp Thiên đang nâng ly rượu bằng một tay ở không xa, trong mắt lóe lên vẻ u ám.
Cậu ta chưa từng để Diệp Thiên vào mắt, thậm chí không xem cậu là đối thủ, nhưng cậu ta lại biết rõ địa vị của Diệp Thiên trong lòng Kỷ Nhược Tuyết. Ngay cả cậu ta cũng không thể không thừa nhận, đây là một tình địch mà cậu ta không nắm chắc phần thắng.
Cậu ta có thể khẳng định, nếu Kỷ Nhược Tuyết biết Diệp Thiên còn sống thì chắc chắn sẽ không do dự mà nhào vào lòng Diệp Thiên.
Cậu ta đã sớm có suy nghĩ phải bảo đảm sau này Diệp Thiên không thể xuất hiện ở bên cạnh Kỷ Nhược Tuyết, vậy chỉ có một cách, đó là để Diệp Thiên mãi mãi biến mất.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!