Mặc dù cậu ta chưa từng nhìn thấy huy hiệu của Long Nhận, nhưng vẫn có thể phân biệt được cái trước mắt là thật hay giả. Cậu ta lập tức hít sâu một hơi, lòng dâng lên cảm giác thất bại nặng nề.
Trước đó, ở đỉnh núi Phi Vũ chứng kiến Diệp Thiên chiến đấu một trận vang dội, sự kiêu ngạo của cậu ta đã bị xé nát hoàn toàn. Bây giờ, Lí Vân Phi lấy huy hiệu Long Nhận ra, sự kiêu ngạo của cậu ta lại bị hung hăng giẫm đạp một lần nữa.
Cậu ta vốn tưởng rằng cho dù mình không bằng Diệp Thiên như rồng bay trên trời kia, nhưng so với những người quen biết xung quanh thì cậu ta vẫn ở trên đỉnh cao. Thế mà không ngờ người từng là đối thủ cũ đối chọi gay gắt với cậu ta giờ lại đứng cao hơn cậu ta, trúng tuyển vào Long Nhận.
“Cậu đến tìm tôi là để cười tôi sao?”.
Sở Thần Quang hạ ánh mắt, giọng nói trở nên lạnh lùng.
“Đương nhiên không phải”, Lí Vân Phi mỉm cười, trịnh trọng cất huy hiệu đi.
“Cậu của bây giờ đã không còn khiến tôi có hứng thú để so bì nữa. Tôi đến tìm cậu chỉ để chào cậu một tiếng”.
“Bắt đầu từ bây giờ, nếu cậu vẫn còn muốn tranh giành Nguyệt Nguyệt với tôi, tốt nhất cậu nên cân nhắc kĩ càng đi!”.
Trong câu nói của cậu ta chứa đựng sự khinh thường, từ khi cậu ta vào được Long Nhận, những người cùng thế hệ xung quanh cậu ta đều không là gì trong mắt cậu ta nữa. Cho dù là đối thủ cũ như Sở Thần Quang cũng bị cậu ta đè trên đầu, không còn đủ tư cách cạnh tranh với cậu ta.
“Tranh Nguyệt Nguyệt với cậu ư?”.
Sở Thần Quang ngạc nhiên, nghĩ đến người đàn ông nắm quyền sinh sát trong tay kia, chợt rùng mình.
Nhìn gương mặt bá đạo tràn đầy tự tin của Lí Vân Phi, trong lòng cậu ta dao động, không đổi sắc mặt mà nói: “Lần này cậu về là để theo đuổi Nguyệt Nguyệt đúng không?”.
“Đương nhiên”, Lí Vân Phi kiêu ngạo gật đầu: “Từ ba năm trước gặp cô ấy, cô ấy đã là giấc mơ của cả đời tôi”.
“Tôi vốn tưởng ba năm tôi rời đi, cậu và cô ấy đã ở bên nhau, nhưng nếu cậu đã không nắm bắt cơ hội, vậy tôi cũng sẽ không do dự nữa”.
“Bây giờ tôi đã có đủ vốn liếng để mang lại hạnh phúc và tương lai cho cô ấy!”.
Sở Thần Quang nghe vậy thầm cười nhạt trong lòng, khóe miệng nhếch lên đường cong rất nhỏ, khinh thường nói.
“Cậu muốn theo đuổi Nguyệt Nguyệt, e rằng chỉ là người si nói mộng mà thôi”.
“Bây giờ cô ấy đã có người mình thích, mà còn là kiểu không thể lay động, cậu cho rằng cậu làm được sao?”.
Lí Vân Phi không hề nghe lọt, giữa mi mày hiện lên sự bá đạo.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!