Thẩm Trung Hoa tự báo thân phận, những người xung quanh sau cơn kinh ngạc qua đi, đồng thời quay sang nhìn Diệp Thiên với ánh mắt hả hê.
Ba cậu ấm ở Lư Thành làm gì có ai là kẻ vô dụng? Thẩm Trung Hoa đã tìm tới tận nơi, một kẻ “vô danh tiểu tốt” như Diệp Thiên làm sao đối phó được?
Kỷ Nhược Tuyết sáng mắt lên, cô ấy biết Thẩm Trung Hoa tìm Diệp Thiên là vì cô ấy, nhưng cô ấy không định mở miệng nói giúp cậu nửa câu.
Với năng lực của Diệp Thiên, cho dù là mười hay trăm người như Thẩm Trung Hoa, cậu cũng chỉ coi như con kiến. Cô ấy vốn muốn gây rắc rối cho cậu, để cậu không quên được sự tồn tại của cô ấy.
“Thẩm Trung Hoa?”.
Trái với sự kinh ngạc và sửng sốt của những người khác, vẻ mặt Diệp Thiên lại bình thản.
“Nghe cũng chưa từng nghe qua, nhân vật nhỏ bé như anh thì đừng lượn lờ trước mặt tôi, nên cút đi đâu thì cút đi, đừng làm phiền tôi”.
“Dựa vào anh thì vẫn chưa đủ tư cách để khiêu khích tôi!”.
Diệp Thiên vừa dứt lời, những người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt xem thường, như nhìn một thằng ngốc.
Trên tỉnh Xuyên rộng lớn, người mà Thẩm Trung Hoa không dám khiêu khích đúng là có vài người, nhưng mấy người đó đều là nhân vật như rồng thần trên trời, ít nhất cũng cùng đẳng cấp với Thẩm Lập Niên bố cậu ta.
Còn Diệp Thiên rõ ràng không nằm trong số đó.
“Cậu trai trẻ này đúng là ngông cuồng”.
Không ít doanh nhân giàu có ở xung quanh đều lắc đầu. Cậu ấm nhà giàu ở tỉnh Xuyên này bọn họ hầu như đều biết cả, nhưng Diệp Thiên lại khá lạ mặt với họ, rõ ràng không phải người trong giới, chẳng có tên tuổi gì.
Một thằng nhóc không có chút danh tiếng nào sao lại nói Thẩm Trung Hoa không đủ tư cách khiêu khích cậu, đúng là hoang đường!
“Ồ? Tôi không đủ tư cách sao?”.
Thẩm Trung Hoa tỏ vẻ giễu cợt, đang định lên tiếng thì Ngô Lăng Hiên đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh cậu ta.
Ngô Lăng Hiên bĩu môi, kiêu ngạo nhìn Diệp Thiên.
“Tôi nghe Vân Phi nói tính tình cậu kiêu ngạo, hầu như không xem người khác ra gì. Tôi còn tưởng là cậu ta phóng đại, bây giờ xem ra cậu đúng là có chút thú vị”.
“Tôi không biết một kẻ tay sai bán mạng cho bố tôi, được ngồi ghế khách quý cũng là nhờ phúc của tôi và Vân Phi, lấy gì mà ngông cuồng như vậy?”.
“Cậu nói Trung Hoa không đủ tư cách khiêu khích cậu, vậy thêm cả tôi vào thì sao?”.
Ngô Lăng Hiên và Thẩm Trung Hoa đứng cùng nhau, khí thế vô hạn, như có thể trấn áp tất cả.
Con ngươi trong mắt mọi người co lại, ba cậu ấm Lư Thành đã có hai người đến đây, tạo áp lực cho một người. Dù là nhân vật nổi tiếng ở tỉnh Xuyên đối đầu trực diện với họ, e rằng cũng phải cân nhắc, suy cho cùng sau lưng hai người này cũng có Ngô Quảng Phú và Thẩm Lập Niên.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!