Diệp Thiên không nhận ra điều đó, cậu đón lấy đồ uống Cố Giai Lệ đưa cho mình và thản nhiên nói.
“Ông nói sai rồi!”
Cậu lắc lắc ngón tay: “Nếu không phải tôi đã nhẹ tay thì sẽ không chỉ là giết chết một mình anh ta thôi đâu!”
“Mà là tiêu diệt cả dòng tộc nhà ông!”
Hai chữ ‘dòng tộc’ cất lên khiến tất cả đại sảnh đều chìm vào im lặng. Vô số ánh mắt kinh ngạc không thôi, họ đều cảm thấy không thể nào hiểu nổi.
Làm gãy chân tay người khác còn gọi là nhẹ tay, nếu không nhẹ tay thì sẽ giết chết cả họ người ta, cái này là logic gì vậy?
Điều này còn ghê gớm hơn gấp cả chục lần những kẻ ác bá thời cổ đại, bọn họ thật sự không biết Diệp Thiên lấy đâu ra lá gan và dũng khí để nói như vậy.
Cần biết rằng đó là nhà họ Lạc ở tỉnh Vân, nhà một gia tộc giàu có lớn mạnh đủ để sánh ngang với nhà họ Tiêu đó, đâu có lý nào nói tiêu diệt là tiêu diệt được?
“Ha ha!”
Lạc Minh Thư lập tức cười thành tiếng.
“Gần một năm qua tôi có nghe nói tỉnh Xuyên xuất hiện một Diệp tiên sinh uy chấn bốn phương, trở thành kẻ cầm đầu ở tỉnh Xuyên, tuổi tuy còn rất trẻ nhưng đã ở vị trí rất cao, và cũng vô cùng ngông cuồng nữa!”
“Tôi còn tưởng rằng đó chỉ là tin đồn, nhưng bây giờ xem ra, sự ngông cuồng của Diệp tiên sinh còn hơn cả lời đồn, họ Lạc tôi thực lòng bội phục!”
Ông ta vừa dứt lời thì mọi người lại chấn động.
“Cái gì? Diệp tiên sinh đến từ tỉnh Xuyên?”
Vẻ mặt của mọi người đều thay đổi, Tô Mộ Nhu, Đàm Nguyệt Ảnh, Tiêu Lâm, Lương Dung và thế hệ trẻ của nhà họ Tiêu cũng nhìn nhau với ánh mắt đầy kinh ngạc.
Diệp Thiên lại chính là Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyên được đồn thổi mấy năm gần đây ư?
Tỉnh Xuyên trong năm qua đã xuất hiện một nhân vật đáng chú ý, hầu như ai cũng biết, tỉnh Vân và tỉnh Xuyên chỉ cách nhau một bức tường, rất nhiều người nổi tiếng có mặt đương nhiên biết đến tên của Diệp tiên sinh cũng như vô số tin đồn về cậu.
Người cầm đầu thống lĩnh quần hùng ở tỉnh Xuyên này tuổi còn rất trẻ đã giàu có đứng đầu một tỉnh. Phóng mắt ra khắp tỉnh Vân cũng chỉ có vài người có thân phận địa vị so sánh được với Diệp Thiên mà thôi.
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Mộ Nhu mở to, cô ta nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt khó tin, trong lòng hơi run rẩy.
Từ khi nhìn thấy Diệp Thiên, cô ta chưa bao giờ cảm thấy Diệp Thiên quá nổi trội, thậm chí nhiều lần nhắc nhở Diệp Thiên đừng có gây hấn với đám người Lạc Tư Đồ, nhưng cuối cùng, Diệp Thiên lại là rồng trong biển người, che giấu thân phận của mình. Địa vị của cậu so với bất kỳ ai trong số họ cũng đều cao hơn rất nhiều lần.
Mặc dù Lạc Tư Đồ và Hứa Thuần Canh được gọi là những cậu ấm hàng đầu của tỉnh Vân, nhưng chắc chắn là kém quá xa so với Diệp Thiên, chỉ có bố mẹ của họ mới miễn cưỡng đứng ngang hàng được với Diệp Thiên.
Đàm Nguyệt Ảnh nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, Diệp Thiên chính là Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyên, điều này khiến cô ta thật sự kinh ngạc. Nhưng ngay khi nghe thấy “Diệp tiên sinh tỉnh Xuyên”, trong đầu cô ta chợt lóe lên một cái gì đó quen thuộc, nhưng lại vô cùng mờ mịt, khiến cô ta âm thầm cau mày.
“Diệp tiên sinh tỉnh Xuyên, hóa ra đây chính là con át chủ bài của cậu!”
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Mộ Nhu lóe lên, cô ta lo lắng Diệp Thiên sẽ bị nhà họ Lạc bóp chết trong chốc lát, nhưng thân phận của Diệp Thiên tỉnh Xuyên đã bại lộ, cậu đã có tư cách để so kè với nhà họ Lạc rồi.
Nhưng trong lòng cô ta vẫn hơi lo lắng, sức mạnh gia thế của Diệp Thiên có thể chống lại nhà họ Lạc, nhưng nếu thêm một nhà họ Hứa nữa, cán cân thắng bại chắc chắn sẽ nghiêng ngay lập tức.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!