Đường Mục Sơn nhìn chằm chằm Đường Thiên Phong mấy giây, sau đó cười khinh miệt.
“Diệp Lăng Thiên quả thực là thiên tài nổi bật nhất trong lịch sử giới võ thuật Hoa Hạ, cậu ta có thể giết được người cảnh giới siêu phàm, đúng là bản lĩnh đáng kinh ngạc”.
“Nhưng cảnh giới siêu phàm mà cậu ta giết quá đỗi bình thường!”.
Đường Thiên Phong ngẩng đầu lên, không hiểu gì cả.
Chỉ thấy Đường Mục Sơn nói tiếp: “Cảnh giới siêu phàm cũng giống như cảnh giới võ tôn, đương nhiên cũng chia ra mạnh yếu”.
“Cảnh giới võ tôn chia bốn cấp bậc là cấp đầu, cấp trung, cấp cuối và đỉnh cao”.
“Cảnh giới siêu phàm cũng chia ra bốn cấp bậc”.
Đường Thiên Phong và Đường Vũ Vy đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cách cảnh giới siêu phàm quá xa, chỉ có thể rửa tai lắng nghe.
Đường Mục Sơn giơ một ngón tay.
“Ví dụ như trọng tài bị Diệp Lăng Thiên giết trước kia, hắn dùng bí pháp cưỡng ép huy động hình ảnh tinh thần, đặt chân vào cảnh giới siêu phàm, nhưng cũng chỉ dừng ở giai đoạn sơ khai nhất, thậm chí còn chưa đạt tới phàm phẩm, không đáng nhắc tới”.
“Còn Chúa Tể Hắc Ám có thể coi là người nổi bật nhất trong thế hệ sau cụ, thiên phú hơn người, nhưng tu vi của cậu ta hiện giờ cũng chỉ là phàm phẩm – hạng một trong số bốn hạng của cảnh giới siêu phàm”.
“Phàm phẩm?”, Đường Thiên Phong nghe thấy thế, ánh mắt chấn động, cảm thấy thật khó tin.
“Đúng vậy, chính là phàm phẩm!”.
Đường Mục Sơn gật đầu đáp: “Phàm phẩm chỉ là cấp bậc thấp nhất của cảnh giới siêu phàm, trên phàm phẩm là lương phẩm”.
“Trên lương phẩm là thượng phẩm”.
“Cuối cùng chính là vua của cảnh giới siêu phàm, thần phẩm!”.
Giọng nói của Đường Mục Sơn lẫm liệt, khí thế ngút trời.
“Trong cảnh giới siêu phàm, mỗi cấp bậc đều có khoảng cách như trời với vực, một siêu phàm lương phẩm có thể đồng thời đánh thắng ba siêu phàm phàm phẩm, một siêu phàm thượng phẩm có thể thắng năm siêu phàm lương phẩm”.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!