“Hôm nay, tôi nhất định phải dùng máu của cậu để rửa sạch nỗi nhục của Đường Môn!”
Đường Môn từng tung hoành Thục Trung, trấn áp tỉnh Xuyên, cái họ dựa vào chính là thủ đoạn máu lạnh, ra tay chưa bao giờ lưu tình, đâu đã từng tha cho ai bao giờ?
Họ không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì sẽ liều sống chết, không chết không thôi!
“Thú vị đấy!”
Diệp Thiên dang hai tay với biểu cảm lãnh đạm.
“Nếu đã như vậy thì cụ còn chờ gì nữa?”
Cậu vừa dứt lời thì ánh mắt Đường Mục Sơn đột nhiên ngưng tụ và lóe lên sát khí.
“Xoẹt!”
Cụ ta giẫm lên mặt nước, không thấy cụ ta di chuyển thế nào, nhưng dưới chân, một vòng xoáy bắt đầu nổi lên.
Vô số dòng nước nhanh chóng xoay tròn dưới chân cụ ta, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ cao mười thước, lấy ông cụ làm trung tâm. Các vùng nước trong vòng mười thước đều tràn ngập một thứ năng lượng vô hình.
“Xoẹt!”
Khoảnh khắc tiếp theo, cụ ta vuốt tay một cái.
Một bức tường nước nổ tung trước mặt cụ ta và biến thành một bức màn nước khổng lồ, cao tới ba bốn tầng nhà.
“Bụp!”
Cụ ta khẽ gõ ngón tay vào bức tường nước.
Đột nhiên, tiếng xé gió chợt nổi lên, vô số giọt nước ngưng tụ lại trên vách tường nước, hóa thành những chiếc gai nước nhọn hoắt.
“Ầm!”
Hàng ngàn chiếc gai nước bắn ra, cảnh tượng vô cùng ngoạn mục. Đám đông theo dõi trận chiến ở hai bên bờ chỉ thấy những chiếc gai nước dày đặc chạy ngang mặt sông Lan Thương, có vài chiếc ca nô nhỏ đang lênh đênh giữa dòng sông bị xé thành vô số mảnh.
“Đây là sức mạnh của cảnh giới siêu phàm. Với mỗi cử động lại có thể huy động sức mạnh của trời đất xung quanh để sử dụng cho mình!”
Lữ Phong khẽ lẩm bẩm, ánh mắt không ngừng run rẩy.
Chỉ trong chốc lát, vô số gai nước đã ập tới phía trước mặt Diệp Thiên.
“Hừ!”
Khóe miệng Diệp Thiên nhếch lên một vòng cung khinh thường, cậu dùng một tay làm động tác bắt lấy.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!