Bây giờ, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy sức mạnh của Diệp Thiên, bọn họ và Diệp Thiên hoàn toàn không ở cùng một thế giới!
Lí Vân Phi cúi đầu xấu hổ, tuy rằng cậu ta biết mình không bằng Diệp Thiên, có thể cả đời cũng không bì kịp, nhưng vẫn ôm một tia hi vọng vào sự may mắn.
Giờ đây, uy lực kinh người từ hết cú đấm này đến cú đấm khác của Diệp Thiên đã hoàn toàn xua tan ảo tưởng phi thực tế của cậu ta!
Đường Mục Sơn càng đánh càng cảm thấy sợ hãi, lần nào cụ ta tung ra cú đấm, Diệp Thiên cũng đáp trả lại như vậy, đối đầu trực diện luôn. Mỗi lần va chạm, cụ ta đều có thể cảm nhận được sức mạnh phi thường từ nắm đấm của Diệp Thiên.
Đến bây giờ, họ đã đấm mấy chục chưởng rồi. Mấy cú đấm đầu tiên, cụ ta vẫn cảm thấy thoải mái, nhưng càng đánh về phía sau, cụ ta cảm thấy những cú đấm của Diệp Thiên càng nặng nề, càng thêm áp chế, dường như cậu không bao giờ cạn kiệt sức lực.
Bất kể cụ ta huy động chân khí của mình như thế nào thì Diệp Thiên vẫn đỡ đòn không hề nao núng, chẳng hề lay động.
“Khốn kiếp, rốt cuộc thằng nhỏ này tu luyện kiểu gì, sao có thể mạnh như vậy được chứ?”
Đường Mục Sơn chùng xuống, lúc này cụ ta mới hiểu được có lẽ ngay từ đầu cụ ta đã đánh giá thấp thực lực của Diệp Thiên.
Cuối cùng, vào thời điểm của cú đấm thứ một trăm, Đường Mục Sơn không lựa chọn đấu trực diện với Diệp Thiên nữa, mà thay vào đó là một tiếng hét nhỏ, cụ ta giẫm mạnh bàn chân trên mặt nước và bay lên trời.
Cú đấm của Diệp Thiên sau đó đánh vào nơi cụ ta vừa giẫm chân, khiến nước bắn lên tung tóe.
“Cụ cố tránh đối đầu trực diện với Diệp Lăng Thiên sao?”
Ánh mắt Đường Thiên Phong đảo qua, trong lòng có dự cảm chẳng lành.
Việc tránh né của Đường Mục Sơn trông thì có vẻ vô hại, nhưng ông ta biết rằng đây là lựa chọn lùi lại của Đường Mục Sơn trong cuộc chiến khó khăn với Diệp Thiên, rõ ràng ông cụ đã rơi vào thế hạ phong.
Diệp Thiên thu lại nắm đấm và chắp tay lại phía sau, cậu hơi nhướng mắt lên nhìn Đường Mục Sơn đang bay lên không trung.
Đường Mục Sơn dang rộng đôi tay như một con đại bàng tung cánh, hai tay vung sang ngang với biên độ cực lớn, chân khí bạo tàn ngưng tụ quanh người ông cụ, biến thành một quả cầu đỏ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, và quấn cụ ta vào trong đó.
“Mạn Thiên Phi Vũ!”
Chỉ nghe thấy một tiếng thét nhỏ, âm thanh chấn động lưu vực. Sau đó, quả cầu màu đỏ đột nhiên nổ tung, ánh sáng màu đỏ mỏng manh vỡ ra rồi ngưng tụ lại thành mười sáu chiếc lông vũ khổng lồ.
Mỗi chiếc lông vũ này trông cực kỳ rắn chắc, màu đỏ như máu đang tràn trên đó.
“Xoẹt xoẹt!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!