Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cao thủ tu chân - Diệp Thiên (Truyện full) - Tác giả: Phong Hòa

Các bạn đang đọc truyện Cao thủ tu chân – Chương 839 miễn phí tại đây. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Cao thủ tu chân – Diệp Thiên (Truyện full) – Tác giả: Phong Hòa mới nhất tại Ngôn Tình Hay

 Đúng vậy, xưa nay cô ta luôn cẩn trọng nội hướng, chưa bao giờ chủ động nói chuyện với nam sinh. Cho dù cô ta phụ trách việc đón tiếp, đa số cũng là tân sinh viên đến báo danh chủ động tìm cô ta giúp đỡ, cô ta chủ động đi hỏi là chuyện có nghĩ cũng không dám nghĩ.  

 

Nhưng hôm nay, cô ta vừa nhìn thấy Diệp Thiên đi vào, không biết vì sao lại cảm thấy trên người Diệp Thiên có khí chất khác với người thường, bí ẩn mà đặc biệt, vì vậy cô ta mới chủ động tiến lên hỏi.  

 

Mặc dù cô ta không quá tự luyến vẻ đẹp của mình, nhưng cũng biết mình ở cấp bậc nào. Những đàn em được cô ta dẫn đi báo danh muốn dò hỏi phương thức liên lạc của cô ta bằng nhiều cách, nhưng đều bị cô ta khéo léo từ chối cả.  

 

Cô ta cứ nghĩ dù Diệp Thiên không thân thiện với cô ta như những người khác, nhưng ít nhất cũng sẽ vui vẻ đi cùng cô ta, thế mà phản ứng của Diệp Thiên lại khác với dự liệu.  

 

“Ha ha, xem bộ dạng mất hồn của cậu kìa, không phải cậu ưng ý người ta rồi đấy chứ?”.  

 

Cô gái tóc dài nhìn vẻ mặt của Liễu Linh Lung, không ngừng trêu chọc.  

 

“Trời ạ, Kiều Kiều, cậu nói bậy gì đấy!”.  

 

Liễu Linh Lung bĩu môi, càng thấy xấu hổ. Lúc này, cô gái tóc dài tên Kiều Kiều mới thức thời không nói nữa.  

 

Cô ta vỗ vai Liễu Linh Lung, mắt lóe sáng: “Nhưng tớ vẫn có chút tò mò, rốt cuộc là người như thế nào mà lại từ chối cả hoa khôi Liễu Linh Lung của chúng ta”.  

 

“Lần sau gặp được, tớ sẽ xử cậu ta giúp cậu!”.  

 

Liễu Linh Lung lắc đầu, ngoài miệng nói không nhưng vẫn nhớ rõ Diệp Thiên, đôi mắt trong trẻo sâu sắc ấy như hiện lên trước mắt lần nữa.  

 

Diệp Thiên không hay biết cuộc đối thoại của Liễu Linh Lung ở bên này, lúc này cậu đã đi đến tòa nhà văn phòng.  

 

Cậu đột phá đến cảnh giới siêu phàm, năng lực nhận biết đã mạnh hơn trước kia không biết bao nhiêu lần, bây giờ trong vòng một dặm xung quanh đều là khu vực tra tìm của cậu.  

 

Mặc dù chỉ mới gặp mặt Phó Viễn Thanh một lần, nhưng cậu đã ghi nhớ hơi thở của ông ấy. Vừa vào Đại học Thủ Đô, cậu đã cảm giác được nơi Phó Viễn Thanh đang ở, đây cũng là nguyên nhân cậu không cần Liễu Linh Lung dẫn đường.  

 

Phó Viễn Thanh là chủ nhiệm phòng tuyển sinh của Đại học Thủ Đô, lúc này đang ở phòng giáo vụ tầng ba sửa sang tài liệu của tân sinh viên.  

 

Đúng lúc đó, sau lưng ông ấy vang lên tiếng gõ cửa.  

 

“Thầy Phó!”.  

 

Phó Viễn Thanh vô thức cảm thấy giọng nói này hơi quen tai, nhưng lại không nhớ ra đã nghe qua ở đâu.  

 

Ông ấy dừng việc trên tay, quay đầu nhìn lại, lập tức sững người.  

 

“Diệp Thiên, là em sao?”.  

 

Ông ấy vội vàng đứng dậy đón tiếp, hết sức vui vẻ.  

 

“Hoan nghênh hoan nghênh, mau vào đi!”.  

 

Ông ấy gần như nhận ra Diệp Thiên ngay. Tuy từ lần trước gặp Diệp Thiên đến nay đã qua gần mười tháng, nhưng ấn tượng cậu mang lại cho ông ấy sâu sắc đến mức không thể phai mờ.  

 

Diệp Thiên là sinh viên đầu tiên làm hết đề thi tuyển sinh đặc biệt, đạt thành tích tối đa trong lịch sử miễn thi tuyển thẳng của Đại học Thủ Đô. Lúc ông ấy mang bài thi của Diệp Thiên về, ngay cả hiệu trưởng của trường cũng kinh ngạc.  

 

Hiệu trưởng và những học giả lâu năm nghiên cứu bài thi của Diệp Thiên xong đã để lại lời bình.  

 

“Đại học Thủ Đô xem sinh viên này như sinh viên trọng điểm!”.  

 

Ngoài ra, hiệu trưởng còn dặn ông ấy đến Lư Thành một lần nữa tìm Diệp Thiên, lấy phương thức liên lạc của cậu. Nhưng lúc ông ấy quay lại Lư Thành thì Diệp Thiên đã rời đi, không biết là đi đâu, khiến ông ấy tiếc nuối một thời gian dài.  

 

Tân sinh viên đến báo danh đông đúc, nhưng vẫn không thấy tung tích Diệp Thiên. Ông ấy cứ nghĩ Diệp Thiên sẽ không xuất hiện nữa, Đại học Thủ Đô cũng mất đi một sinh viên ưu tú trước nay chưa từng có, nào ngờ Diệp Thiên lại chủ động tìm tới.  

 

“Hóa ra thầy Phó vẫn nhớ em!”.  

 

Diệp Thiên mỉm cười, bắt tay với Phó Viễn Thanh, ngồi xuống đối diện ông ấy.  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận