Sắc mặt Từ Uyên Đình mang vẻ thắc mắc, anh ta vô cùng hiếu kỳ vì sao đang trong tình thế cận kề cái chết rồi lại có một thiếu niên đột nhiên đứng ra, hơn nữa khẩu khí còn không hề nhỏ.
Còn Hồng Phi, ánh mắt hơi lóe lên, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Tu vi của hắn lúc này đúng là đang ở cấp đỉnh cao võ sư, hắn không hiểu nổi một thiếu niên nhìn chỉ khoảng 17, 18 tuổi sao chỉ dùng một câu đã vạch trần được cấp độ tu vi của hắn?
Diệp Thiên từ từ đi tới, đứng bên cạnh Ngô Quảng Phú, vỗ nhẹ vào vai anh ta.
“Ngô Quảng Phú nói rất đúng, làm việc dưới chướng Diệp Thiên tôi thì phải có khí phách như vậy!”.
“Đối diện với kẻ địch có thể thua, nhưng không được đầu hàng, đây chính là tôn chỉ làm việc của Diệp Thiên tôi!”.
Diệp Thiên nói giọng rất lãnh đạm, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hồng Phi đang vô cùng khí thế.
“Với lại, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời này lại có người thắng được tôi!”.
Ngô Quảng Phú không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh ta không biết vì sao trong tình thế cấp bách như lúc này, Diệp Thiên lại có thể nói với anh ta những lời không liên quan như thế.
“Cậu thanh niên, cậu là ai?”.
Hai mắt Hồng Phi hơi nheo lại, nhìn về phía Diệp Thiên: “Cậu biết đỉnh cao võ sư, xem ra cậu hình như có hiểu về các cấp độ tu vi trong giới võ thuật, hay là cậu cũng là người luyện võ cổ truyền?”.
Tuy Hồng Phi đang hỏi Diệp Thiên, nhưng giọng nói vô cùng chắc nịch, như thể Diệp Thiên buộc phải trả lời câu hỏi này vậy. Còn Từ Uyên Đình, lại lạnh lùng đứng bên cạnh quan sát, cảm thấy tò mò về thân phận của Diệp Thiên.
Nghe thấy giọng điệu của Diệp Thiên, địa vị hình như còn đứng trên cả Ngô Quảng Phú, Ngô Quảng Phú chỉ coi như cấp dưới của Diệp Thiên, nhưng anh ta lại chưa bao giờ biết chuyện này.
“Hỏi tôi là ai à? Anh còn chưa đủ tư cách!”.
Sắc mặt Diệp Thiên lạnh lùng, cách nói chuyện lại càng không chút khách sáo, căn bản không coi Hồng Phi ra gì.
Cậu vừa nói dứt, mặt của Ngô Quảng Phú, A Hổ đều biến sắc rõ rệt.
Hồng Phi là người từng đánh thắng vô số người luyện võ cổ truyền ở các võ đường ở tỉnh Xuyên, thực lực vô cùng khủng khiếp, cho dù là súng cũng không thể uy hiếp được hắn, và trước đó Ngô Quảng Phú bị hắn uy hiếp cũng không dám ăn nói với hắn như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!