Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cao thủ tu chân - Diệp Thiên (Truyện full) - Tác giả: Phong Hòa

Các bạn đang đọc truyện Cao thủ tu chân – Chương 872 miễn phí tại đây. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Cao thủ tu chân – Diệp Thiên (Truyện full) – Tác giả: Phong Hòa mới nhất tại Ngôn Tình Hay

 Khi Diệp Thiên bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp thì mới chỉ là một đứa trẻ mười tuổi bé nhỏ, yếu ớt. Giờ đây, cậu đã trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất rồi.   

 

“Đương nhiên rồi mẹ, trước đây đều là mẹ bảo vệ con, giờ đổi thành con bảo vệ mẹ!”  

 

Diệp Thiên cười tinh nghịch như xưa.   

 

Vào sinh ra tử mấy năm qua cậu vốn tưởng tình cảm dành cho mẹ đã lạnh nhạt nhưng khi gặp Thi Tú Vân mới biết, tình cảm đỏ luôn được giấu kín trong tim, chứ chưa bao giờ bị phai nhạt.   

 

Tình thân nồng nàn là thứ không gì có thể thay thế được!  

 

“Phải rồi mẹ”, Diệp Thiên đột nhiên hỏi: “Sao mẹ nhận ra con vậy?”  

 

Thi Tú Vân nghe thấy vậy khẽ cười: “Khi con mới sinh ra, cơ thể yếu ớt, mắc nhiều bệnh nên mẹ đã tới núi Kỳ Liên tìm rất nhiều loại dược liệu quý hiếm để chữa bệnh, bồi bổ cho con. Cứ thế ba năm, cho tới khi con bốn tuổi mới không dùng thuốc nữa, nhưng do dùng thuốc trong thời gian dài nên trên người con luôn tỏa ra một mùi thuốc khác người”.   

 

“Mùi hương này rất nhạt, người khác không cảm nhận được nhưng con là con của mẹ, sao mẹ có thể không nhận ra chứ?”  

 

Diệp Thiên nghe thấy vậy thì bừng tỉnh và thấy cảm động. Đã xa chín năm mà Thi Tú Vân vẫn có thể ghi nhớ được toàn bộ đặc điểm của cậu. Một người mẹ như vậy khiến cậu thấy cả đời này không có gì phải tiếc nuối nữa!  

 

“Thiên Nhi!”, Thi Tú Vân dừng lại, giọng hơi thấp xuống.   

 

“Con…Có phải con rất hận ông nội và bố mình không?”  

 

Câu nói khiến bầu không khí trong phòng như bị đóng băng.   

 

Diệp Thiên không trả lời thẳng mà chỉ trầm ngâm, ánh mắt trở nên lạnh lùng.    

 

“Mẹ, con muốn biết lý do mà họ làm như vậy vào năm đó!”  

 

“Mẹ nói con nghe, những chuyện xảy ra với con là vì điều gì vậy?”  

 

Giọng nói Diệp Thiên lạnh lùng, ánh mắt lạnh thấu xương, Thi Tú Vân có thể cảm nhận được cơn giận ngút trời trong giọng nói của cậu.  

 

Đó không phải là thù hận, mà là sự phẫn nộ, một loại phẫn nộ tột cùng khi bị người thân vứt bỏ, bị người thân phản bội.  

 

“Thiên Nhi, con có quyền biết chân tướng, con cũng nên biết chân tướng!”.  

 

Thi Tú Vân hơi trầm mặc, ánh mắt lóe sáng, giống như trở về đêm mưa gió năm đó.  

 

“Thiên Nhi, con xuất thân nhà họ Diệp, nhưng vì lúc đó con còn quá nhỏ nên không hiểu về một vài lịch sử của nhà họ Diệp”.  

 

“Lịch sử nhà họ Diệp rất lâu đời, lai lịch bí ẩn, tổ tiên đến từ phương nào ngay cả bố và ông nội con cũng không biết, chỉ biết gia chủ đời đầu tiên của nhà họ Diệp là ông sơ con, cũng là ông nội của ông nội con!”.  

 

“Nhà họ Diệp là thế gia võ thuật, hầu như mỗi một thế hệ đều sẽ xuất hiện một hai thiên tài võ học, dùng võ an quốc, dùng võ trị gia. Khi con vừa sinh ra đã thể hiện thiên phú võ học mạnh mẽ khác thường, là thiên tài võ thuật nổi bật nhất trong lịch sử nhà họ Diệp”.  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận