Âu Dương Chấn Đức – bố anh ta còn từng nói với anh ta nếu con trưởng nhà họ Diệp trưởng thành thì tương lai ở thủ đô chắc chắn sẽ là thiên hạ của cậu, thế hệ trẻ không ai có thể cạnh tranh với cậu.
Anh ta biết bố mình luôn cẩn thận, cũng ít khi khen ngợi người trẻ nào, nhưng lúc ấy bố anh ta có thể đánh giá cao một đưa bé mười tuổi như vậy, có thể thấy thiên phú của Diệp Thiên cao đến mức độ nào.
Chỉ tiếc là sau đó nhà họ Diệp có tin đồn Diệp Thiên bị bệnh chết yểu, anh ta còn tiếc là không gặp được nhân vật truyền kỳ từng trên cơ tất cả thế hệ thứ ba của thủ đô, nhưng giờ, nhân vật truyền kỳ này thế mà lại đội mồ sống dậy?
Chân mày Thu Nhược Hi ở gần đó nhăn tít lại, cũng nhớ ra mấy hôm trước một cậu chủ gia tộc hạng hai có kể với cô ấy tin tức bí mật về chuyện xưa, đó là câu chuyện truyền kỳ liên quan đến một người con chi trưởng của nhà họ Diệp nổi bật hơn hẳn nhiều người thế hệ thứ ba ở thủ đô.
Lúc đó cô ấy còn nghĩ nếu người đó không chết yểu thì bây giờ trình độ sẽ thế nào, nhưng hiện tại xem ra nhân vật truyền kỳ từng khiến nhiều người thế hệ thứ ba ở thủ đô trở nên kém nổi bật thế mà lại là Diệp Thiên vừa nãy không buồn để ý cô ấy?
“Âu Dương Đoạn Vân, Khương Long Hoa, và cả chị Tuyết, tôi không quan tâm anh cả tôi tối nay đã làm gì, ai dám động vào anh ấy thì chính là kẻ thù của Diệp Tinh tôi. Nếu các anh chị thực sự không thể vượt qua được khúc mắc này, vậy cứ quyết định cách thức và quy định tỉ thí, Diệp Tinh và nhà họ Diệp sẽ chấp nhận hết”.
Diệp Tinh trước giờ luôn đối nhân xử thế khiêm nhường, hiếm khi xuất hiện trong tầm mắt công chúng, nhưng lúc này đứng trước hai người đứng đầu thế hệ trẻ và hội trưởng Khương Minh, cậu ta lại không hề khách sáo, từng câu từng chữ đều thể hiện khí phách ngút trời, đây là cái cậu ta từng học được ở Diệp Thiên.
Hoa Lộng Ảnh cũng đúng lúc bước ra, đôi mắt đẹp liếc mọi người.
“Ai còn dám động vào anh Thiên thì Hoa Lộng Ảnh tôi sẽ chơi đến cùng”.
Hai trùm sò đều đứng về phía Diệp Thiên, cật lực bảo vệ.
Âu Dương Đoạn Vân hơi nheo mắt, từ khi biết thân phận của Diệp Thiên, anh ta đã có ý định lùi bước, mà lúc này Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh lần lượt tỏ thái độ, càng khiến anh ta không có hứng thú làm khó Diệp Thiên.
Chỉ với thân phận cậu cả nhà họ Diệp của Diệp Thiên thôi, anh ta đã không thể dùng bạo lực với Diệp Thiên rồi, lúc này hai cao thủ hàng đầu của lớp trẻ, hai chí tôn bán bộ – Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh mở đường cho Diệp Thiên, nếu anh ta còn tiến lên thì chỉ có thua thê thảm.
Nghĩ đến đây anh ta hừ một tiếng thật mạnh, nhưng lại không nói gì nữa.
Tư Đồ Lạc Tuyết ngước mắt lên, nhìn thấy Hoa Lộng Ảnh đứng bên cạnh Diệp Thiên, dáng vẻ hết sức thân mật, trong lòng bỗng trào dâng cảm giác cực kỳ khó chịu.
Cô ta khẽ di giày cao gót, nói với Hoa Lộng Ảnh và Diệp Tinh: “Diệp Tinh, Lộng Ảnh, tôi không phải muốn làm gì cậu ta. Chỉ có điều tôi có một món nợ còn chưa tính với tên lưu manh thối tha này, cậu ta biến mất chín năm, hôm nay tôi muốn cậu ta thanh toán sạch sẽ”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!