Bên phía gia tộc Tư Đồ, đôi mắt xinh đẹp của Tư Đồ Lạc Tuyết lóe lên, cô ta quan sát Diệp Thiên, khi nhìn thấy Hoa Lộng Ảnh và Lí Thanh Du bên cạnh Diệp Thiên, cô ta không thể không nhổ một bãi nước bọt.
“Bên cạnh tên lưu manh này chưa bao giờ thiếu gái đẹp!”
Bốn gia tộc lớn ở thủ đô thì ba gia tộc đã đến rồi. Các cao thủ anh tài trẻ tuổi của giới võ thuật Hoa Hạ cũng lần lượt ổn định vị trí. Đúng lúc này bên ngoài truyền đến một trận náo động, là người nhà họ Diệp tới.
Diệp Vân Long đi đầu, rất nhiều cao thủ trẻ tuổi nhìn chằm chằm vào ông ta với ánh mắt sùng bái.
Mặc dù trong những năm gần đây Diệp Vân Long chỉ xếp thứ hai, bị thay thế bởi Diệp Thiên, nhưng xét cho cùng, ông ta vẫn là cựu cao thủ số một của Hoa Hạ, với thành tích đáng nể và là huyền thoại rất đáng được chú ý trong giới võ thuật Hoa Hạ.
Diệp Tinh bước đi đầy kiêu hãnh, cậu đi sau Diệp Vân Long, với hơn hai mươi tùy tùng nhà họ Diệp bước đi oai hùng.
Khi bốn gia tộc đều đã tề tựu đông đủ, Diệp Vân Long liếc nhìn Diệp Thiên với ánh mắt phức tạp, sau đó quay sang ba gia tộc còn lại chắp tay chào.
“Ba vị, nếu như chúng ta đều đã có mặt đầy đủ, giờ cũng sắp xế chiều, các cao thủ trẻ tuổi trong giới võ thuật cũng đều đến cả rồi, chúng ta bắt đầu nhé?”
Ba gia chủ của ba gia tộc hàng đầu Hoa Vô Đạo, Âu Dương Chấn Đức, Tư Đồ Hùng lần lượt đứng dậy và chắp tay chào Diệp Vân Long.
“Nếu như anh Vân Long đã đến thì chúng ta bắt đầu đi!”
Nói xong, bốn người nhìn nhau, giẫm bàn chân xuống đất, cát trên bãi biển khẽ run lên. Bốn người đã bay lên và đến thẳng bệ sắt đã được dựng sẵn trên bãi biển.
Hoa Vô Đạo, Âu Dương Chấn Đức, Tư Đồ Hùng giẫm lên các thanh thép, giẫm lên xuống vài lần rồi đáp xuống đỉnh của bệ sắt. Còn Diệp Vân Long chỉ giẫm xuống một bước, cơ thể bật lên hơn chục thước, bay thẳng về phía trước!
Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người đều cảm thấy sửng sốt. Diệp Vân Long không hổ danh là người đứng thứ hai trong danh sách xếp hạng cao thủ Hoa Hạ. Chỉ riêng chiêu này đã cho thấy rõ căn cơ tu luyện của ông ta hơn hẳn ba vị gia chủ kia.
Bốn gia chủ leo lên đỉnh tháp sắt, sau đó ngồi trên đài quan sát được kéo dài từ tháp sắt.
Bốn vị gia chủ ngồi vào chỗ của họ, khi đối mặt với tất cả mọi người trên khán đài, giọng nói của Diệp Vân Long sang sảng.
“Các vị đồng liêu trong giới võ đạo Hoa Hạ. Hôm nay là ngày hội võ của bốn gia tộc cách mười tám năm lại tổ chức một lần của tứ đại gia tộc ở thủ đô, cám ơn các vị đã đến tham dự”.
Diệp Vân Long nói trên sân khấu, chủ yếu đều là những lời khách sáo. Bên khán đài của nhà họ Hoa, Hoa Lộng Ảnh và Lí Thanh Du nói chuyện rất sôi nổi. Khi Lí Thanh Du nghe thấy Hoa Vô Đạo không cho Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh ở bên nhau, đồng thời đã giao ước với nhau việc giành giật ngôi đầu bảng trong hội võ bốn gia tộc, vẻ mặt của cô ta ngay lập tức trở nên kỳ lạ.
“Bố cậu yêu cầu cậu ta phải chiến thắng trong hội võ bốn gia tộc?”
Hoa Lộng Ảnh không biết Lí Thanh Du có ý gì nhưng vẫn gật đầu.
Lí Thanh Du liếc mắt nhìn Diệp Thiên, phát hiện Diệp Thiên đang thản nhiên uống trà, ánh mắt xa xăm thì không khỏi cười thầm.
“Lộng Ảnh, mình chỉ có thể nói cho cậu biết. Điều kiện này đối với cậu ta mà nói quả thực quá đơn giản!”
Hoa Lộng Ảnh không biết tại sao, đang định hỏi thì Diệp Vân Long trên sân khấu đột nhiên tung ra một chưởng từ xa đánh xuống một trụ đá cách tháp sắt không xa.
Trụ đá lập tức nứt vỡ, ánh sáng xanh từ trong đó tản ra làm chói mắt mọi người.
Một lúc lâu sau ánh sáng mới tan biến, mọi người đều nhìn qua với vẻ mặt kinh ngạc, bao gồm cả mấy lớp trẻ như Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du, Âu Dương Đoạn Vân, Tư Đồ Lạc Tuyết, tất cả đều nhìn không chớp mắt, dán mắt vào trụ đá.
Một thanh kiếm dài chìm trong trụ đá, chỉ lộ ra chuôi kiếm, ánh sáng xanh lam tự nhiên phát ra từ chuôi kiếm, ngay cả những người không biết nhiều về kiếm, chỉ cần nhìn qua cũng có thể biết được thanh kiếm này chắc chắn không phải thanh kiếm bình thường.
Hoa Lộng Ảnh và Lí Thanh Du nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự kinh hoàng trong mắt nhau.
“Đây có phải là thanh Lăng Uyên Thần Kiếm trấn giữ Nam Hải, đã từng tiêu diệt vô số địch mạnh xâm lăng hay không?”
Hoa Lộng Ảnh thì thào nói nhỏ, nét mặt của cô ấy thay đổi liên tục, sau đó ánh mắt rực lửa trào dâng.
Mấy người Diệp Tinh, Âu Dương Đoạn Vân và vô số cao thủ trẻ tuổi trên bãi biển Nam Hải đều nhìn chằm chằm vào chuôi kiếm với đôi mắt run rẩy, không hề nhúc nhích.
Diệp Vân Long đứng sừng sững, dang hai tay ngang vai, giọng nói vang khắp bãi biển.
“Mọi người, đây là Lăng Uyên Thần Kiếm mà bốn gia tộc ở thủ đô chúng tôi đã cùng nhau bảo vệ trên biển Nam Hải từ năm mươi năm trước!”
“Thanh kiếm này, theo truyền thuyết là vũ khí thần thánh tối cao mà đại thần thượng cổ Xi Vưu và hoàng đế Hiên Viên tranh giành nhau, nó đã có lịch sử hàng nghìn năm!”
“Chỉ có nhân tài được Lăng Uyên Thần Kiếm lựa chọn mới có thể rút ra được. Chỉ những đế vương thực sự của thế giới mới có thể sử dụng nó. Mười tám năm trước, tôi và bốn vị gia chủ ngồi đây đã cố gắng thần kiếm ra, nhưng không ai rút được, tất cả đều thất bại!”
“Hôm nay, tôi định nhân cơ hội tổ chức hội võ bốn gia tộc để cho các anh tài trong giới võ thuật Hoa Hạ cùng thử, để xem liệu có ai có thể rút được thanh Lăng Uyên Thần Kiếm này hay không!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!