Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
“Ăn nhiều như vậy, cẩn thận vỡ bụng đấy, đến lúc đó xem cậu làm sao”.

Tôn Hiểu Dĩnh cáu kỉnh nói, đau lòng muốn chết đi được, Tần Lâm ăn nhiều hơn một miếng thì bà ta lại ăn ít đi một miếng, phải làm sao bây giờ? Tôi còn mang theo túi nilon để gói mang về đây này.

“Nhìn là chiết chắc chưa từng nhìn thấy đồ ăn nhỉ, bình thường ở nhà không ăn được đồ ngon à?”

Đường Giang Sơn bĩu môi nói, nếu như Tần Lâm không ăn thì mẹ anh ta sẽ gói mang về, sau này vẫn là gia đình anh ta ăn.

“Cậu có giỏi thì cứ ăn đi? Xem thử ai ăn được nhiều hơn”.

Tần Lâm nhún vai, bình tĩnh nói.

“Xem dáng vẻ không có tiền đồ này thì chắc kiếp trước là quỷ đói đầu thai mất”.

Tôn Hiểu Dĩnh luyên thuyên không ngừng, nhìn thấy nồi nước đã cạn, bà ta hận không thể giật lại con tôm hùm lớn từ trong miệng Tần Lâm.

“Không sao, vẫn còn một nồi nữa”.

Đường Mẫn nói.

“Thật sao?”

Tôn Hiểu Dĩnh vui mừng khôn xiết, xem ra có hy vọng gói mang về rồi. Dù như vậy, nhưng Tần Lâm vẫn là cái gai trong mắt bà ta.

“Vậy mang hết lên đi dì Hai, cháu cũng ăn chưa no”.

Tần Lâm cười nói.

“Cháu còn ăn được nữa sao?”

Đường Mẫn hơi kinh ngạc, không phải không nỡ để Tần Lâm ăn, nhưng anh đã ăn hết cả một nồi năm sáu người ăn rồi, bây giờ mà còn tiếp tục ăn nữa thì bụng sẽ toang mất.

“Không sao đâu dì Hai, cháu là bác sĩ mà, cháu biết chừng mực”.

“Được thôi. Vậy cháu cứ ăn nhiều một chút”.

Đường Mẫn lại làm đầy một cái nồi lớn, nhưng lúc này sắc mặt của Tôn Hiểu Dĩnh lại càng lúc càng trở nên khó coi, nếu anh còn tiếp tục ăn nữa thì của bà ta sẽ không còn mất.

Lâm Nguyệt Dao nhìn thấy Tần Lâm ăn khỏe như vậy liền tỏ ra vô cùng kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tối sầm của Tôn Hiểu Dĩnh thì trong lòng lại thấy thích thú.

Còn muốn gói mang về à? Hi hi hi, chắc lần này gặp cao thủ rồi nhỉ?

Tần Lâm căn bản không hề quan tâm đến vẻ giận dữ Tôn Hiểu Dĩnh, dù sao thì tôi cũng chẳng ăn đồ của nhà bà.

Lại một lần nữa, một nồi hải sản lớn dành cho năm sáu người đều bị Tần Lâm ăn sạch.

“Anh Tiểu Lâm, anh ăn giỏi quá đấy, người ăn khỏe như vậy cần phải dùng nồi! Ha ha ha, câu này thật đúng là dành cho anh đấy”.

Lâm Nguyệt Dao cười nói, nhưng lúc này sắc mặt của Tôn Hiểu Dĩnh lại tái mét, lửa giận trong mắt như muốn bộc phát ra ngoài, vô cùng khó chịu, bà ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Hai nồi lớn! Hai nồi hải sản lớn lại bị một người ăn sạch, vốn tưởng sẽ được gói mang về, nhưng bây giờ lại bị Tần Lâm ăn hết, Tôn Hiểu Dĩnh sao có thể không đau lòng được?

Sắc mặt của Đường Giang Sơn và Băng Nghiên cũng trở nên khó coi, Tần Lâm ăn cũng khỏe quá rồi đấy? Nếu cứ tiếp tục ăn như vậy thì bọn họ còn gì để ăn đây? Vốn tưởng rằng Tôn Hiểu Dĩnh sẽ gói về rồi làm một bữa ăn đêm, nhưng bây giờ lại bị một mình Tần Lâm quét sạch cả rồi.

Đúng là người ăn khỏe đích thực!

“Thoải mái”.

Tần Lâm vỗ bụng mấy cái, lần này lại khiến cho dì Hai cảm thấy thoải mái rồi, Tần Lâm đã ăn hết hai nồi hải sản nên mới vỗ bụng một cách sảng khoái.

“Cậu cứ ăn tiếp đi, sớm muốn gì cũng vỡ bụng mà chết thôi”.

Tôn Hiểu Dĩnh nghiến răng nghiến lợi nói, tay siết chặt nắm đấm, cứ như Tần Lâm đã ăn hết hải sản của gia đình bà ta vậy. Đúng thế, trong lòng Tôn Hiểu Dĩnh đang nghĩ Tần Lâm đúng là đã ăn hết chỗ hải sản của nhà bà ta.

“Tiểu Lâm thực sự ăn rất khỏe, dì Hai vui lắm, ha ha ha, đồ ăn tôi nấu mọi người đều đã ăn hết cả rồi, cũng coi như là lời khen dành cho tôi, mọi người đều đã ăn no cả chưa? Anh Hai chị Hai?”

Đường Mẫn nhìn sang gia đình Đường Vũ.

“Ăn no rồi, no rồi, cảm ơn sự nhiệt tình của Tiểu Mẫn nhé”.

Đường Vũ cười nói.

“À đúng rồi, anh Hai đến đây có chuyện gì thế?”

Lâm Vũ hỏi.

“Cũng không có gì”.

Đường Vũ gãi đầu, tỏ ra hơi thận trọng.

“Cũng có chút chuyện. Ha ha”.

Tôn Hiểu Dĩnh đấm vào cùi chỏ của Đường Vũ rồi cười nói.

“Đều là người một nhà, không cần phải giấu giếm làm gì, chị Hai, có chuyện gì chị cứ nói thẳng đi”.

Đường Mẫn nói, sau khi ăn uống no say thì cũng nên bàn vào việc chính, anh Hai chị Hai đã đến đây thì ắt hẳn sẽ có chuyện gì đó.

“Không có việc gì quan trọng thì không dám làm phiền, he he, đúng là chỉ có mỗi em hiểu chuyện”.

Tôn Hiểu Dĩnh nói.

“Không phải trả tiền, chẳng lẽ lại đến mượn tiền sao? Mượn được trả được thì mượn tiếp mới dễ, bây giờ tiền vẫn còn chưa trả được thì cậu mợ lại muốn đến mượn tiền nữa à? Cháu thấy không nên đâu”.

Tần Lâm cười nói, Tôn Hiểu Dĩnh hận không thể chặt Tần Lâm thành tám khúc, thằng khốn này lại ở đây gây chuyện.

“Người lớn đang nói chuyện thì đừng có xía vào, anh không có chút giáo dục nào à. Tôi mượn tiền cô tôi, liên quan gì đến anh?”

Đường Giang Sơn trầm giọng nói.

“Tôi không có giáo dục thì vẫn không đến lượt cậu dạy dỗ đâu. Nhưng tôi biết xấu hổ, tôi không đi mượn tiền mà không trả, lại còn tiếp tục đến mượn”.

Tần Lâm cười khẩy.

“Anh...”

Đường Giang Sơn cảm thấy vô cùng bực tức, nhưng không cách nào phản bác được, bởi vì bọn họ thực sự lại đến để mượn tiền.

“Được rồi, hai người bớt nói mấy câu đi”.

Lâm Nguyệt Dao chau mày.

“Em này, chị thật sự cũng ngại lắm, nhưng vì đứa nhỏ này nên chị đã rất hao tâm tổn sức”.

Tôn Hiểu Dĩnh nói với vẻ tủi thân.

“Xấu tốt gì thì Giang Sơn cũng là người nhà họ Đường, em cũng không thể trơ mắt nhìn Giang Sơn không lấy vợ được”.

Đường Mẫn biết Tiểu Lâm nói không sai, Tôn Hiểu Dĩnh lại đến mượn tiền lần nữa.

“Chị Hai, có gì chị cứ nói thẳng đi”.

“Vậy được, chị cũng không vòng vo nữa. Em nhìn xem bây giờ Giang Sơn cũng đã có chỗ đứng trong thành phố rồi, nhà cũng mua xong rồi, nhưng mỗi tháng cần phải trả ba nghìn tiền nhà, cộng thêm phí sinh hoạt nữa, rồi còn thêm đứa bé sắp sanh, nào là tiền sữa bỉm vân vân, phải tốn bao nhiêu tiền như thế, chị nghĩ thay cho nó thôi mà cũng đau cả đầu”.

“Số tiền nhà đó phải còng lưng trả ba mươi năm mới hết, hơn nữa còn phải trả thêm mấy trăm nghìn tiền lãi, thật sự không còn dư chút nào. Đợi đến khi Giang Sơn năm mươi, sáu mươi tuổi mới có thể trả hết nợ, sống cả một đời mệt mỏi, thật sự chị không nhẫn tâm chút nào. Trả lãi mấy trăm nghìn cho ngân hàng rồi còn phải báo hiếu, mua chút đồ ngon tặng cho cô chú nữa, vậy thì không tốt sao?”

Tôn Hiểu Dĩnh tỏ ra nghiêm túc, nói với vẻ buồn rầu, khóe mắt đột nhiên ướt đẫm.

“Đúng vậy, nếu như nhà phải vay thì cháu sẽ không kết hôn với anh ấy đâu, phải trả mất ba mươi năm, cháu không chịu, tuổi thanh xuân đẹp đẽ của cháu không thể lãng phí với anh ấy được, cháu không cam tâm. Đợi sau khi đứa bé chào đời thì còn phải tốn thêm tiền sữa bỉm, rồi nào là chi phí gia đình, tiền nhà tiền cửa, người trẻ tuổi bây giờ phải chịu bao nhiêu là áp lực chứ? Hở một tí là đòi nhảy lầu tự sát, cháu không muốn con mình sinh ra mà không có bố”.

Băng Nghiên bình tĩnh nói.

“Băng Nghiên, chúng ta cùng nhau cố gắng được không? Anh nhất định sẽ cho em hạnh phúc”.

Đường Giang Sơn hứa với Băng Nghiên.

“Anh sắp không xong rồi, mấy đồng lương lẻ của anh trả xong tiền nhà thì còn dư bao nhiêu chứ? Mấy nghìn lẻ còn không đủ để mua sữa cho con nữa kia, hai chúng ta phải sống như thế nào đây? Cạp đất ăn à, hay là anh muốn để cho con cháu nhà họ Đường hít không khí sống?”

Băng Nghiên cười chế giễu.

“Dù sao căn nhà trả góp này cũng không ổn, ngày mai em sẽ mang con đi phá, em cũng không muốn sinh ra con rồi cùng nhau cạp đất mà ăn đâu, nếu sinh như vậy thì thà rằng đừng sinh thì hơn”.

“Không được, nhà họ Đường không thể không có người nối dõi được, chắc chắn phải sinh, nhà họ Đường cho dù có phải bán hết của cải cũng phải giữ lại đứa bé”.

Tôn Hiểu Dĩnh lập tức trừng mắt nhìn.

“Ai da, em bé lại đá nữa rồi”.

Băng Nghiên cong môi nói.
Nhấn Mở Bình Luận