“Phù...”
Chúc Nhị Bạch mở mắt, hô hấp hết sức khó khăn, sắc mặt tái nhợt.
“Bố không hôn mê ư?”
Chúc Phi ngây ra, kinh ngạc nhìn Chúc Nhị Bạch.
“Nhảm nhí, nếu như không hôn mê thì thằng nhãi Trần Cao Sơn đó sẽ chịu về sao? Nhà họ Chúc chúng ta chỉ còn mong chờ vào nó nữa thôi. Nhưng cơ thể bố sắp chịu không nổi nữa rồi, nhà họ Chúc không thể ngã xuống được! Nếu không thì bố sẽ chết không nhắm mắt mất”.
Chúc Nhị Bach lẩm bẩm nói.
“Bố sẽ không bị gì đâu, Lão Tam báo tin rồi này”.
Chúc Phi vui mừng nói.
“Cậu ấy nói chúng ta cứ đến biệt thự Lệ Thủy trước, cậu ấy cũng đã tìm được bác sĩ tốt nhất rồi, chính là Tần đại sư, sáng sớm ngày mai Tần đại sư sẽ đến đó”.
“Tần đại sư? Chẳng lẽ lại là Tần đại sư của thành phố Đông Hải chúng ta sao? Em nghe nói Tần đại sư này rất lợi hại đó, hơn nữa chỉ mới nghe nói đến danh tiếng, căn bản vẫn chưa được gặp qua người thật, nhưng có một điều chắc chắn, y thuật của Tần đại sư là tuyệt thế vô song”.
Chúc Tam Đao nói.
“Tần đại sư này lợi hại như thế sao?”
Chúc Phi ngạc nhiên nói.
“Đương nhiên rồi, không một ai ở Đông Hải mà không biết thân phận và địa vị của Tần đại sư”.
Chúc Tam Đao nói với vẻ chắc chắn.
“Cuối cùng cũng chịu quay về rồi sao? Xem ra trận bệnh này cũng thật đúng lúc”.
Chúc Nhị Bạch cười khổ nói.
“Đúng thế, bao năm qua Lão Tam sống ở Đông Bắc vô cùng tốt, chỉ cần Lão Tam quay về thì nhà họ Chúc chúng ta còn sợ ai nữa đây? Nghe nói cậu ấy là thân tín bên cạnh Đông Bắc Vương, lần này Chúc Thị Y Mỹ sẽ được cứu, không ai có thể cản nữa rồi”.
Chúc Diệu vô cùng kích động.
“Lão Tam còn nói đã lôi kéo được tiền đầu tư một trăm triệu, lại còn có một lượng lớn dược liệu, chính là do Đông Bắc Vương đầu tư đấy, ha ha ha ha”.
Chúc Phi phấn khích nhảy lên, đối với nhà họ Chúc bây giờ mà nói thì đó như là cọng cỏ cứu mạng vậy, hơn nữa còn giúp cho bọn họ một bước lên trời.
“Lão Tam ơi là Lão Tam, cuối cùng vẫn là thanh niên nhà chúng ta lợi hại!”
Chúc Nhị Bạch nhất thời phấn chấn trở lại, bệnh tình cũng đã có chuyển biến tốt.
“Vẫn là anh Hai lợi hại, hổ phụ sinh hổ tử, đúng là gen tốt mà”.
Chúc Tam Đao cười nói.
“Lão Tam, bây giờ em biết thực lực của anh rồi chứ, chẳng qua là anh không muốn đi tìm đứa con trai kia mà thôi, haizz, bao nhiêu năm qua, tuy rằng có khoảng cách, nhưng giữa cha con mà nói thì chỉ cần anh nói một câu là nó nhất định sẽ quay về”.
Chúc Nhị Bạch nói một cách hiên ngang, hiện tại ông ta đã hoàn toàn đứng dậy được, nhà họ Chúc còn gì phải sợ nữa đây?
“Cho dù không có Mạnh Văn Cương thì nhà họ Chúc vẫn có thể ngóc đầu dậy, không ai có thể cản được”.
“Anh Hai nói đúng lắm, đúng là anh Hai giỏi nhất, bày mưu tính kế để quyết định thành bại sau cùng”.
Chúc Tam Đao không ngừng nịt nọt Chúc Nhị Bạch, sau khi nghe được tin tức, mọi người trong nhà họ Chúc đều trở nên phấn khích, đây chẳng phải là chuyện tốt hay sao? Không có Đồng Phương Châu, không có Mạnh Văn Cương, nhà họ Chúc bọn họ tự dựa vào thực lực của mình để đứng dậy, thế thì ngầu biết bao.
“Nhà họ Chúc là nhất!”
Chúc Diệu lên tiếng.
“Nhà họ Chúc là nhất!”
Tất cả mọi người đều hô hào theo, bọn họ cảm thấy chiến thắng như hiện ra trước mắt, nhà họ Chúc lại được nhìn thấy mặt trời mọc rồi.
“Chúc Linh Linh, Tần Lâm cái chó gì chứ, đều là rác rưởi cả, nhà họ Chúc không cần bọn chúng vẫn có thể tự mình đứng dậy được, sau này phát triển được rồi thì ngay cả tập đoàn Hiên Viên của Mạnh Văn Cương cũng phải đứng về phía chúng ta”.
Chúc Nhị Bạch lắc đầu nói.
“Bố, chúng ta vẫn nên thu dọn một chút, để ngày mai đi đến biệt thự Lệ Thủy để cho Tần đại sư khám bệnh, Tần đại sư mà Lão Tam tìm đến chắc chắn không phải người tầm thường đâu”.
Chúc Diệu kích động nói, thực lực của Lão Tam xem ra không thể coi thường được.
“Ừm, nói đúng lắm, nếu như Tần đại sư có thể chữa được bệnh cho bố thì có lẽ sẽ sống thêm được hai mươi năm nữa đấy, ha ha ha”.
Chúc Nhị Bạch cười phá lên, nhưng Chúc Phi và Chúc Diệu lại trợn tròn mắt, nếu như còn sống thêm hai mươi năm nữa thi chắc sẽ hành hạ hai đứa bọn tôi chết mất.
“Nếu y thuật của Tần đại sư này giỏi như thế thì Chúc Thị Y Mỹ còn cần mời Tôn Vô Kỵ của làm gì nữa? Chẳng phải là có sẵn rồi sao? Danh tiếng của Tần đại sư đã đủ vang dội lắm rồi”.
Chúc Nhị Bạch vừa dứt lời, người nhà họ Chúc như ngộ ra gì đó, cũng đúng, Chúc Thị Y Mỹ bọn họ chỉ cần mời Tần đại sư làm người đại diện, vậy chẳng phải sẽ xong rồi sao? Tần đại sư chưa chắc kém hơn Tôn Vô Kỵ đâu.
“Vậy thì tốt rồi, Tần đại sư làm người đại diện của Chúc Thị Y Mỹ chúng ta, sau đó được Đông Bắc Vương đầu tư tiền và dược liệu, chẳng phải là chúng ta sẽ một bước lên mây ư? Ha ha ha! Bây giờ con chỉ mong đợi cảnh chúng ta được lên sàn NASDAQ*, chắc chắn sẽ gây sốt thêm lần nữa, Y dược Văn Hòa đã làm Đường thần số 2 tốt như thế, sao Chúc Thị Y Mỹ chúng ta có thể kém hơn được. Cái này gọi là tre già măng mọc!”
* Sàn NASDAQ: là một sàn giao dịch chứng khoán Hoa Kỳ. Đây là sàn giao dịch điện tử lớn thứ hai tại Hoa Kỳ hiện nay, chỉ sau NYSE.
Chúc Diệu càng lúc càng phấn khích, bây giờ xem ra tương lai nhà họ Chúc có lẽ sẽ tươi sáng hơn rồi.
Tất cả người nhà họ Chúc liền nén lại cảm xúc, sau đó quay về nhà nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người đều theo Chúc Nhị Bạch đến biệt thự Lệ Thủy, ở đây chỉ có một người giúp việc đang dọn dẹp, nhìn thấy đám người Chúc Nhị Bạch xuất hiện liền vội vàng ra tiếp đón.
“Cậu Cao Sơn đã dặn dò tôi rồi, xin mời mọi người vào trong”.
Người giúp việc cười nói.
“Mau pha cho tôi một ấm trà ngon đến đây, cổ họng tôi nghẹn rồi”.
Chúc Phi vênh váo ngồi trong phòng khách, người nhà họ Chúc đều nhìn xung quanh với vẻ thích thú.
“Căn biệt thự này lớn thật đấy, đẹp ghê”.
“Còn phải nói, chắc cũng phải năm mươi triệu, hơn nữa còn cả nội thất trang trí cao cấp như thế, he he he, biệt thự Lệ Thủy đúng là biệt thự tốt nhất thành phố Khánh Phong, Lão Tam đúng là phát đạt rồi, xem ra vẫn không quên cội nguồn của mình, đã vậy còn mua biệt thự ở thành phố Khánh Phong nữa chứ, chẳng phải là lá rụng về cội hay sao?”
“Nói không chừng là mua cho ông cụ Chúc đấy, xem ra Lão Tam này có tiền đồ ghê”.
“Anh Hai, anh có phúc thật đấy, căn biệt thự này cũng hoành tráng quá rồi, đúng là làm em ngưỡng mộ chết đi được. Có được đứa con trai như vậy thì còn cầu gì nữa chứ”.
“Đúng thế đúng thế, bây giờ xem ra, Lão Tam của nhà họ Chúc là lợi hại nhất, căn biệt thự lớn như thế, còn ở thành phố Khánh Phong chúng ta, đúng là mơ mà không có được, đâu phải có tiền là mua được, còn phải dựa vào thân phận địa vị, nghe nói những người sống trong khu này đều là người có tiền cả”.
Người nhà họ Chúc lần lượt nhìn trái nhìn phải, tỏ ra vô cùng hưng phấn, nhà họ Chúc có Trần Cao Sơn làm hậu thuẫn thì bọn họ chẳng cần phải sợ ai nữa.
Chúc Nhị Bạch ngồi ở vị trí chủ tọa với vẻ mặt rạng rỡ, mặc dù bệnh tình không mấy tốt nhưng tâm trạng lại rất phấn chấn.
“Sau này bố sẽ ở đây dưỡng già, không đi đâu cả”.
Chúc Nhị Bạch cười ha ha nói, so với Chúc Tam Đao thì ông ta đắc ý hơn nhiều, mặc dù ông ta đã từng đi đến trang viên của Tần Lâm, nhưng dù gì thì cũng là của người ta, tất cả bọn họ còn bị đuổi ra ngoài kia mà, còn đây lại là của mình, của con trai tặng mình.
“Đúng thế, nơi đây quá hợp để dưỡng già rồi, anh Hai, nếu như anh sống không quen thì em với Tam Đao cũng sẽ ở đây chung với anh. Ha ha ha”.
Âu Dương Diễm Diễm cười nói, bà ta cũng thích căn biệt thự lớn này.
“Anh là người thích yên tĩnh, vẫn nên ở một mình thì hơn”.
Chúc Nhị Bạch điềm đạm nói, khiến cho Âu Dương Diễm Diễm và Chúc Tam Đao liền cảm thấy thất vọng, xem ra anh Hai thật sự không hề nể mặt bọn họ rồi, ông ta thật sự muốn một mình độc chiếm căn biệt thự lớn này.
“Thưa ông chủ, bên ngoài có người, hình như là đến tìm mọi người ạ”.
Người giúp việc nhìn về phía Chúc Nhị Bạch, kêu một tiếng ‘ông chủ’ thực sự đã làm tâm trạng ông ta trở nên vui vẻ.