"Xoảng…"
Chúc Nhị Bạch đập mạnh tách trà trong tay xuống đất, sắc mặt tái xanh, không chỉ ông ta mà tất cả mọi người trong nhà họ Chúc đều có vẻ mặt khó chịu, vì Chúc Dũng đã về rồi, ông ta đang trao đổi với nhà họ Chúc về điều kiện của Chúc Linh Linh.
"Đúng là khốn nạn mà. Bắt tất cả mọi người nhà họ Chúc quỳ xuống trước mặt nó để xin lỗi, nó có tư cách đó sao? Tưởng mình là vương gia sao? Chúc Linh Linh đúng là không có liêm sỉ mà".
"Đúng đấy, con nhóc này đang nghĩ nhà họ Chúc chúng ta không có nó là không làm ăn được gì chắc? Chúng ta phải cho nó xem nhà họ Chúc vùng lên như thế nào".
"Đúng vậy, muốn sỉ nhục nhà họ Chúc chúng ta sao? Chúc Linh Linh chỉ là bậc con cháu, nó không sợ tổn thọ sao? Bắt chúng ta làm trò cười cho nó sao, đúng là nực cười. Chúc Dũng, con gái cưng của ông đấy? Nếu là tôi thì tôi đã cho nó ăn bạt tai từ lâu rồi".
"Bố mẹ dạy dỗ kiểu gì không biết, Chúc Linh Linh đúng là vô liêm sỉ, làm mình làm mẩy quá rồi đấy, trói nó về rồi vứt cho chủ tịch Mạnh là xong chuyện ngay".
"Muốn có năm mươi mốt phần trăm cổ phần của nhà họ Chúc chúng ta, nó còn chưa có năng lực đó đâu. Coi nhà họ Chúc là đồ chơi của nó rồi sao, đúng là không biết điều, sản nghiệp to lớn của nhà họ Chúc mà nó muốn thôn tính hết một mình, buồn cười quá đi mất".
Nhà họ Chúc tranh nhau bàn tán, trong ánh mắt đầy sự khinh miệt, bọn họ đều coi Chúc Linh Linh là cái gai trong mắt họ.
"Im miệng hết cho tôi!"
Chúc Nhị Bạch gầm lên, điều kiện này đúng là khắc nghiệt quá, tất cả mọi người phải quỳ xuống xin lỗi Chúc Linh Linh? Sao có thể xảy ra chuyện này chứ!
Nhưng nếu không quỳ xuống xin lỗi thì nhà họ Chúc sẽ tiêu đời mất.
Chúc Nhị Bạch biết bây giờ nhà họ Chúc đã rơi vào bước đường cùng rồi, nói là tình thế ngàn cân treo sợi tóc cũng không quá, nếu lần này nhà họ Chúc không nhận được đầu tư thì rất có khả năng bọn họ sẽ trắng tay và nợ một khoản lớn, đến lúc đó nhà họ Chúc mới thật sự trở thành trò cười.
"Chú Ba, em nghĩ thế nào".
Chúc Nhị Bạch nhìn Chúc Tam Đao.
Chúc Tam Đao cười khổ, anh Hai đang giao quyền quyết định cho mình sao? Ông ta cũng không biết phải làm sao, Chúc Linh Linh quá hỗn láo, nhưng có là gì so với sự sỉ nhục của nhà họ Chúc với cô lúc trước, Chúc Tam Đao biết cháu gái đang báo thù bọn họ, nhưng biết là báo thù bọn họ cũng không còn cách khác.
"Chúng ta cũng từng tuổi này rồi, nhưng… nếu không đồng ý thì nhà họ Chúc chúng ta sẽ toi đời đấy, anh Hai, anh nói phải làm sao đây, em nghe anh hết".
Chúc Tam Đao cắn răng nói, anh Hai muốn đẩy trách nhiệm cho ông ta, ông ta không có ngu, đến lúc đó cả nhà họ Chúc sẽ hận ông ta mất.
Chúc Nhị Bạch đang đấu tranh tư tưởng, sau nhiều lần đắn đo, cân nhắc giữa thể diện là lợi ích, cuối cùng vẫn phải chọn vế sau.
Nếu bọn họ không vào bước đường cùng thì cũng chẳng phải đến tìm Chúc Linh Linh, nhưng còn đường cuối cùng này bọn họ cũng không đi được thì đành phải ra đường ở thôi.
Nhà họ Chúc ra nông nỗi ngày hôm nay, ai cũng có trách nhiệm.
Nhưng ý của Chúc Linh Linh là muốn tất cả mọi người phải khuất phục, Chúc Nhị Bạch biết điều này. Còn chuyện năm mươi mốt phần trăm cổ phần đưa cho Chúc Linh Linh cũng được, chỉ là sau này ông ta sẽ không nắm toàn bộ quyền hành trong nhà họ Chúc nữa thôi.
Cũng hết cách rồi, đây là điều bắt buộc, nhưng nếu không làm như vậy con cháu nhà này sẽ đói chết mất, đến lúc đó cái mặt già này không chỉ nhục nhã trong nội bộ gia tộc mà ra ngoài cũng sẽ bị người ta khinh thường.
Chúc Nhị Bạch quả quyết nhìn về phía Chúc Dũng, gật đầu.
"Cháu đi nói với con bé, chỉ cần con bé đồng ý quay lại thì lúc nào nhà họ Chúc chúng ta cũng sẽ đón chào, điều kiện gì của con bé, bác cũng sẽ đồng ý".
Lời của Chúc Nhị Bạch khiến Chúc Dũng và Vương Vân đều ngây người, không thể nào? Chúc Nhị Bạch thật sự đồng ý rồi?
Người nhà họ Chúc ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ muốn phản bác lại Chúc Nhị Bạch nhưng không có lý do gì, vì bọn họ không có tư cách cứu nhà họ Chúc.
Mặc dù ai cũng nói hay lắm nhưng lúc quan trọng đều câm như hến.
Mặc dù không bằng lòng nhưng vì cuộc sống sung sướng sau này, vì không phải lăn lộn nơi đầu đường xó chợ, thậm chí là ngồi tù nên bọn họ đành chịu thỏa hiệp, Chúc Nhị Bạch chỉ thay tất cả bọn họ quyết định mà thôi, quyết định này là của Chúc Nhị Bạch.
"Được, vậy cháu đi thông báo cho Linh Linh!"
Chúc Dũng vô cùng kích động, bây giờ ông ta cũng đã biết địa vị của Chúc Linh Linh trong nhà họ Chúc ở đâu rồi.
…
Tần Lâm đang khám bệnh ở y quán thì bỗng nhận được cuộc điện thoại của Trần Khả Nhi.
"Anh rể, anh mau đến cứu em đi, cấp cứu cấp cứu…"
Trần Khả Nhi căng thẳng nói, Tần Lâm chau mày, nghe ra hơi thở của Trần Khả Nhi rất dồn dập, lời nói còn có chút sợ hãi và lúng túng.
"Em làm sao thế?"
Tần Lâm hỏi.
"Em bị người ta giam giữ, bọn họ không cho em đi, anh rể, anh mau đến cứu em đi!"
Trần Khả Nhi vội vàng nói.
"Có chuyện gì?"
"Em nói em là đồ đệ của Tần đại sư, bọn họ bắt em lại khám bệnh, sau đó em châm loạn xạ, bây giờ người ta hôn mê bất tỉnh rồi, em cũng không biết phải làm sao".
Trần Khả Nhi nước mắt ngắn nước mắt dài, vô cùng lo lắng.
Tần Lâm trợn tròn mắt, Trần Khả Nhi đúng là to gan thật? Trình độ của mình như thế nào còn không biết sao? Dám châm cứu cho người ta, còn nói là đồ đệ của Tần đại sư nữa chứ, đúng là muốn gây sự mà.
Đáng đời!
Tần Lâm rất muốn mắng cô ấy hai từ này, nhưng dù sao đối phương cũng không được giam giữ người, như vậy chẳng phải là vi phạm pháp luật rồi sao?
"Em đang ở đâu, anh đến tìm em".
Tần Lâm trầm giọng nói.
"Em đang ở khu ngoại ô phía Bắc tỉnh lỵ, dinh thự Ngô Đồng".
Trần Khả Nhi vội vàng nói.
"Được! Anh sẽ cố gắng đến nhanh".
Tần Lâm thở dài một hơi, Trần Khả Nhi đúng là biết gây chuyện, nhưng nếu cô ấy đã nói mình là đồ đệ của Tần đại sư thì đối phương chắc chắn đang tìm Tần đại sư, có điều dù thế nào đi chăng nữa thì Trần Khả Nhi cũng không thể đâm linh tinh vào người ta được, muốn giết người ta sao?
Tần Lâm gọi điện thoại cho Chúc Linh Linh, lúc này Chúc Linh Linh đang chờ câu trả lời của nhà họ Chúc, theo anh Tiểu Lâm nói thì nhà họ Chúc chắc chắn sẽ không ngồi yên, cho dù cô có đưa ra yêu cầu gì thì nhà họ Chúc cũng sẽ đồng ý, vấn đề là thời gian thôi.
"Linh Linh, anh có chút việc phải về tỉnh Hán Đông trước, em tự lo việc ở đây nhé".
Tần Lâm nói.
"Không sao, anh Tiểu Lâm, anh cứ đi làm việc của mình đi, em đã có kế hoạch rồi, anh cứ yên tâm".
Chúc Linh Linh nói.
Sau khi cúp điện thoại thì cô lại nhận được cuộc gọi của bố, Chúc Linh Linh rất kích động, xem ra nhà họ Chúc đã đồng ý với cô rồi.
"Linh Linh, ông Hai con đồng ý rồi, chỉ cần con trở về thì bảo bọn họ làm gì bọn họ cũng đồng ý".
Câu nói của bố khiến cô vui mừng khôn xiết, sau khi cúp điện thoại trong lòng cô tràn đầy hy vọng và quyết tâm, lúc nhà họ Chúc đuổi cô đi cô còn không biết nên đi nơi nào, nhưng nhà họ Chúc đúng là không có cô thì không được.
Vì để nhà họ Chúc có thể phát triển nên bọn họ chỉ còn cách mời cô về để cứu giúp, cho dù là Y dược Văn Hòa hay Chúc Thị Y Mỹ thì cũng chẳng quan trọng, chỉ cần tiếp tục sống, có thể đảm bảo nguyên vẹn gia tộc là Chúc Nhị Bạch đã mãn nguyện lắm rồi.
Chúc Linh Linh cuối cùng cũng yên lòng, anh Tiểu Lâm, em đã không phụ lòng anh!
Người nhà họ Chúc cuối cùng cũng chịu nhận ra lỗi lầm của họ, cuối cùng cũng chịu khuất phục rồi.