"Anh Tần, bây giờ phải làm sao đây! Hay là chúng ta báo cảnh sát".
Mộc Tâm Lan cũng bối rối, một cô gái như cô đã bao giờ gặp chuyện lớn như vậy đâu, bây giờ em trai bị đánh cho lên bờ xuống ruộng như thế này, cái gọi là anh em xương máu đều là giả tạo hết, Mộc Tiểu Lộ sáng mắt ra rồi, chỉ biết khóc thôi.
Nhưng là một người chị, Mộc Tâm Lan vẫn mềm lòng, nhưng có thể làm gì được chứ, cô chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm mà thôi.
"Yên tâm đi, có anh ở đây, để anh đi xem thử".
Tần Lâm nói, Mộc Tâm Lan và Dương Quế Hoa đỡ Mộc Tiểu Lộ đi vào.
"Con bà nó, xem ra chưa no đòn đúng không? Còn tìm người tới cơ đấy, ha ha ha, thú vị thật".
Vương Lập Bắc ưỡn ngực đứng dậy, hứng thú nhìn bọn họ.
"Ai đánh".
Tần Lâm lạnh lùng nói.
"Ông đây đánh, làm sao? Mày cũng muốn thử à? Hừ hừ, loại nhỏ con như mày tao chấp mười thằng!"
Vương Lập Bắc hống hách, nhìn thẳng vào mắt Tần Lâm, vô cùng ngang ngược, bảy anh em đằng sau cậu ta đâu có vô dụng.
"Mày không đi hỏi xem đây là nơi nào, dám đến chỗ tao đòi xe, ăn gan hùm rồi phải không? Nhìn cho kỹ này, giấy trắng mực đen, chữ ký và dấu vân tay của cậu ta, tao có giấy tờ đàng hoàng, muốn đến đây ăn vạ à, còn non lắm".
Vương Lập Bắc tự tin nói.
"Bây giờ thì mau biến đi, tao có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, muốn xe à? Cũng được thôi, năm triệu, giá thị trường cả, vừa rồi tao ra giá bốn triệu rưỡi mà cậu ta không biết điều, trách ai bây giờ?"
"Lũ khốn nạn, dám đánh con trai tao ra nông nỗi này, tao phải liều mạng với chúng mày!"
Dương Quế Hoa xông lên. Vương Lập Bắc đạp bà ta ngã lăn ra đất.
"Bà già, tôi thấy các người rượu mời không uống muốn uống rượu phạt phải không, để tôi xem ai dám bước lên đây một bước!"
Vương Lập Bắc nói xong, bảy tên đằng sau nhấc đao lên đứng sau Vương Lập Bắc, vẻ mặt hung dữ.
"Anh Tần, chúng ta báo cảnh sát đi".
Mộc Tâm Lan sợ tái mặt, một bên đỡ mẹ một bên đỡ em trai.
Tần Lâm chau mày, nhìn Vương Lập Bắc.
"Tôi cho cậu một con đường, đưa hai triệu tiền viện phí, chìa khóa xe, quỳ xuống dập đầu một trăm cái, ngoài ra cậu không có lựa chọn khác".
Vương Lập Bắc ngây người, quay đầu lại nhìn mấy anh em đằng sau, ôm bụng cười.
"Cái lùm mía, thằng này bị điên rồi sao? Lại còn không biết điều, đòi tiền viện phí? Đúng là không biết tự lượng sức mình".
Vương Lập Bắc cười khẩy, vọt tới, tay nắm cây đao, xông đến chém Tần Lâm.
"Cẩn thận!"
Mộc Tâm Lan hét lên, Tần Lâm không khách khí, cướp lấy cây đao, quay người bước sang, huých một cái vào ngực Vương Lập Bắc khiến cậu ta lùi lại mấy mét, phun ngụm máu tươi.
"Tao… Tao… khốn nạn…"
Vương Lập Bắc giãy dụa một lúc mới lên tiếng, nhưng vẻ mặt lại rất khó coi, cơ thể cũng yếu ớt, cái huých đó Tần Lâm chỉ dùng ba phần lực, nếu dùng toàn lực thì sẽ chết ngay tại chỗ rồi.
"Còn ngây ra đó làm gì, lên đi".
Vương Lập Bắc tức giận rống lên, bảy tên kia cũng cầm đao xông đến chỗ Tần Lâm, Mộc Tâm Lan sợ tái mặt.
Dù gì trong tay còn họ cũng có vũ khí, bảy người lên cùng lúc, Tần Lâm thế nào cũng bị thương.
Nhưng tốc độ của Tần Lâm vô cùng nhanh.
Cơ thể lóe lên một cái, xuất chiêu một cái là ba tên kia ngã lăn ra đất, quay người lại chém đứt ngón tay của bốn tên còn lại, động tác nhanh như tia chớp, từng tiếng kêu thất thanh, toàn thân phát lạnh, chiêu thức của Tần Lâm như dòng điện, liên tục và mạnh mẽ, bảy người đều gục ngã, mất năng lực chiến đấu.
A a a a, những tiếng kêu thất thanh không ngừng vang lên.
"Mày… mày muốn làm gì!"
Vương Lập Bắc lùi về sau theo bản năng, rồi ngã nhào xuống đất, không thở được.
"Tôi muốn gì? Cái này cậu phải rõ hơn tôi chứ?"
Tần Lâm cười híp mắt, nở một nụ cười đầy hứng thú, đối với Vương Lập Bắc thì nụ cười này không khác gì nụ cười của ác quỷ.
"Mày mày mày… mày đừng qua đây"
Vương Lập Bắc trầm giọng nói, ánh mắt đầy sự sợ hãi.
"Các cậu đối xử với em vợ tôi thế này, cậu nói xem tôi phải đối xử với các cậu thế nào?"
Tần Lâm hứng thú nói.
Vương Lập Bắc căm tức nhìn Tần Lâm.
"Mày còn qua đây tao sẽ gọi người đến đó, đây là địa bàn của ông, mày cứ đợi đó cho tao!"
Vương Lập Bắc hung hãn nói.
"Được rồi, để chúng tôi xem thử, ai mới là người mạnh hơn".
Mộc Tiểu Lộ nghiến răng nghiến lợi nói, có Tần Lâm ở đây, cậu ta cũng lên mặt, có người chống lưng liền lật mặt ngay.
"Thằng chó kia, mày muốn chết thì hôm nay tao sẽ cho mày toại nguyện, bây giờ tao sẽ gọi điện cho anh Cương, bảo anh Cương đến dạy dỗ mày, để xem mày có lên mặt được hay không".
Vương Lập Bắc mạnh miệng, ánh mắt âm u.
"Đĩ con mẹ mày!"
Mộc Tiểu Lộ xông tới đạp cho Vương Lập Bắc một cái.
"Mày giỏi lắm cơ mà? Tìm người đến cơ mà, tao đạp chết cha mày, đạp chết cha mày!"
Mộc Tiểu Lộ phi đến đạp cho Vương Lập Bắc mấy phát, sắc mặt âm u, tức giận, vì Vương Lập Bắc đã lừa dối tình cảm của cậu ta.
"Uổng công tao coi mày là anh em, mày lại dám lừa tao, còn muốn chiếm đoạt xe của tao, Thằng chó! Thằng chó!"
Mộc Tiểu Lộ đấm đá túi bụi, Vương Lập Bắc ôm đầu chạy bán sống bán chết, nhưng sau khi bị Tần Lâm đánh cho một trận, hắn trở lên vô cùng hèn mọn, cho dù đối mặt với Mộc Tiểu Lộ cũng không dám đánh trả, cứ để cho Mộc Tiểu Lộ đánh tơi bời.
Vương Lập Bắc chật vật bấm điện thoại, trốn trong góc run rẩy, Mộc Tiểu Lộ đánh mấy cái thì thở hồng hộc, dù gì vừa nãy cậu ta cũng bị đánh một trận nhớ đời.
"Cậu ta vẫn còn gọi điện thoại kìa, anh rể, hôm nay anh phải cho nó một bài học để cậu ta biết sự lợi hại của chúng ta!"
Khuôn mặt Mộc Tiểu Lộ dữ tợn, vừa rồi bị đám người này đánh không thương tiếc, bây giờ cuối cùng cũng trả thì được rồi, bây giờ cậu ta phải thể hiện bản thân một chút.
Bây giờ là cơ hội tốt để Mộc Tiểu Lộ ra tay, anh rể lợi hại như vậy, cậu ta lại đứng yên một chỗ thì sao được?
"Tiểu Lộ, đủ rồi đó, em đừng gây chuyện nữa".
Mộc Tâm Lan trầm giọng nói.
"Em biết rồi chị, chuyện này cũng không thể trách em được, là bọn họ gây chuyện trước, hơn nữa em cũng bị đánh như thế này rồi chị không thương xót sao? Chị còn không thương em bằng anh rể đó".
Mộc Tiểu Lộ khó chịu nói.
"Đúng rồi, Tần Lâm, cậu phải dạy dỗ bọn chúng một trận, để bọn họ biết sự lợi hại của chúng ta, em bị đánh như thế này, người có lỗi là bọn họ".
Dương Quế Hoa cũng không tha cho bọn họ, bây giờ bà ta đổ hết trách nhiệm cho người khác rồi, giống như con trai bà ta trong sạch lắm vậy. Nếu không phải con trai cưng hay gây chuyện của bà ta thì mọi chuyện có ra nông nỗi này hay không?
Tần Lâm nhìn Mộc Tâm Lan một cái, chẳng thèm so đo với Mộc Tiểu Lộ, nhưng chuyện Mộc Tiểu Lộ bị đánh là sự thật, báo thù là chuyện đương nhiên, còn muốn cuỗm luôn cả chiếc xe của anh, đùa nhau sao?
Nếu Mộc Tiểu Lộ đã muốn chơi thì anh cũng sẽ chơi cùng cậu ta.
Mộc Tâm Lan cũng đành chịu, mẹ cô cũng chẳng phải dạng vừa, cùng một giuộc với em trai cô cả, chẳng có chút dáng vẻ của người mẹ nào.
"Mộc Tiểu Lộ! Cứ chờ đấy, xem ai mới là người cười đến cùng".
Vương Lập Bắc trầm giọng nói, khóe miệng nhếch lên, Mộc Tiểu Lộ đánh đập cậu ta tàn nhẫn như vậy, cậu ta sẽ trả lại gấp nhiều lần.
Chưa đến năm phút sau, hơn một trăm người xuất hiện ở cửa, cảnh tượng này lập tức khiến Mộc Tiểu Lộ sợ tè ra quần.
- ----------------------