Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
“Đợi đấy, tôi đến ngay!”

Sau khi Lôi Hồng cúp máy, nụ cười trên mặt Ngụy Cương lại càng đắc ý hơn nữa.

Chị Hồng sắp đến rồi, để tao xem thử lúc đó mày còn giả vờ được nữa không.

“Chẳng phải mày nói là quen chị Hồng sao? Tại sao lúc mày gọi, chị Hồng lại không bắt máy, nhưng anh Cương của tao gọi thì được, bây giờ mày nói láo không được nữa rồi chứ gì, chưa gì đã bại lộ rồi sao”.

Vương Lập Bắc cười khẩy nói.

“Xe của chị Hồng mà mày cũng dám trộm, đúng là muốn chết mà, lát nữa chị Hồng đến đây thì tao cũng không cần phải ra tay nữa, mày phải quỳ xuống xin lỗi, chị Hồng là nhân vật máu mặt nhất nhì tỉnh lỵ, mày nói xem, trộm xe của ai không trộm, lại đi trộm xe của chị Hồng”.

Ngụy Cương chế nhạo Tần Lâm với ánh mắt tiếc thương.

“Tần Lâm, chiếc xe đó là cậu ăn trộm sao? Chẳng trách cậu lại không có nhiều tiền như vậy, bây giờ mày thấy chưa hả Tâm Lan, nó chỉ là đứa lừa đảo, mày còn một lòng một dạ với nó làm gì, bây giờ mày đã tỉnh mộng được chưa”.

Dương Quế Hoa vô cùng tức giận, ánh mắt sa sầm dậy sóng, tên Tần Lâm này giả vờ giả vịt cả ngày trời, hóa ra lại là một tên đại gia fake à? Xe cũng đi ăn trộm, đúng là đáng giận mà.

“Chị yêu của em ơi, bây giờ chị đã nhìn ra anh ta là loại người nào rồi chứ? Chắc chị cũng biết tại sao anh ta lại ích kỉ rồi chứ gì, đáng sợ thật đấy. Anh ta sợ bị vạch trần, bây giờ còn sáng hơn cả ban ngày nữa kìa, sau này chị tránh xa anh ta chút nhé”.

Mộc Tiểu Lộ chỉ trỏ Tần Lâm.

“Im miệng hết cho tao! Đợi chị Hồng đến đây thì các người sẽ bị xử đẹp, hai người bọn bây cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì”.

Vương Lập Bắc hét vào Mộc Tiểu Lộ và Dương Quế Hoa, ngay lập tức cả hai đều co ro sợ hãi như mấy con chuột nhắt trên đường vậy.

“Anh Tần, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Mộc Tâm Lan đương nhiên không tin lời bọn họ, mặc dù xe không phải của anh Tần, nhưng anh Tần vẫn chưa bao giờ lừa cô, vậy nên cô mới luôn tin tưởng Tần Lâm. Ban đầu vì để cứu cô, đến cả tính mạng người ta cũng không cần, sao cô lại có thể nghi ngờ anh được?

“Yên tâm đi, lát nữa người đến sẽ rõ”.

Tần Lâm nói.

“Hừm, chị Hồng đến thì mày khóc cũng chẳng kịp nữa đâu”.

Ngụy Cương nói với vẻ khinh thường, sắc mặt lạnh lùng nhìn một lượt những người xung quanh, chị Hồng đã nói sẽ đến ngay, cô mặc một chiếc sườn xám đỏ, bước đi trong gió, bên cạnh còn có một người thanh niên đeo kính râm.

“Chị Hồng, chị Hồng, cuối cùng chị cũng đến rồi, tên nhóc này đã trộm xe của chị đấy, he he he, để em xử nó ngay, chỉ chờ chị ra lệnh thôi ạ”.

Ngụy Cương mỉm cười, bước tới đón chị Hồng.

“Tốt! Tốt lắm!”

Lôi Hồng nói liên tiếp mấy chữ ‘tốt’, ánh mắt càng lúc càng sa sầm xuống.

“Còn không mau quỳ lạy chị Hồng đi”.

Ngụy Cương tức giận gào lên.

“Bốp...”

Lôi Hồng giáng thẳng một bạt tai vào mặt Ngụy Cương, ánh mắt đầy phẫn nộ, khí thế của Lôi Hồng hoàn toàn làm cho mặt Ngụy Cương tái mét, hắn không dám làm gì cả.

“Chị... Hồng, em làm sai gì sao?”

Ngụy Cương hạ giọng nói, trong mắt ánh lên vẻ ấm ức.

“Tần đại sư, Lôi Hồng đến muộn rồi, mong Tần đại sư đừng trách!”

Lôi Hồng tỏ ra cung kính trước mặt Tàn Lâm, cúi người xin lỗi.

Ngụy Cương như chết sững ngay tại chỗ, hắn đã biết mình sai ở đâu rồi.

Tần Lâm? Không thể nào? Tại sao chị Hồng lại phải cung kính với tên này như thế, rốt cuộc anh là ai?

Nhưng chuyện này đã không còn quan trọng nữa rồi, chị Hồng đã xuống nước thì chắc chắn Tần Lâm không phải người bình thường.

Không chỉ có Ngụy Cương, mà cả Vương Lập Bắc cũng ngây ra đó, chưa kịp hoàn hồn thì đã bị Lôi Hồng lấy chân đạp ngay vào mặt tiền của Ngụy Cương, hắn cảm thấy trước mắt mình toàn là sao, nhưng vẫn không dám đánh trả, hơn nữa còn không dám mở miệng nói tiếng nào. .

Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Mấy tên đàn em của Ngụy Cương đứng ngay cửa nhìn thấy đại ca bị đánh một trận, bọn chúng đến rắm cũng không dám thả, có rất nhiều người biết Lôi Hồng lợi hại như thế nào, chị Hồng là nhân vật máu mặt một tay che trời ở tỉnh lỵ kia mà, Ngụy Cương là cái thá gì chứ? Cao lắm cũng chỉ là một tên đại ca côn đồ mà thôi, Lôi Hồng muốn giết hắn thì cũng dễ như trở bàn tay vậy.

Hai cái tát của Lôi Hồng khiến cho Ngụy Cương cảm thấy rất ấm ức, mẹ nó, tao đến đây để giúp thôi, liên quan gì đến tao đâu chứ? Bây giờ bản thân lại bị đem ra đứng mũi chịu sào như thế này, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu Vương Lập Bắc.

“Chị Hồng, em...”

Ngụy Cương vừa định nói, Lôi Hồng lại giáng thêm một cái tát nữa vào mặt hắn.

“Mày cũng xứng để lên tiếng trước mặt Tần đại sư sao”.

Lôi Hồng lạnh lùng nói.

Ngụy Cương biết bây giờ hắn có nói gì thì cũng là sai cả, đáng đời nhà mày, thân phận bí mật của Tần Lâm lại làm cho chị Hồng kính nể như thế, đủ để thấy được tên này đáng sợ như thế nào.

Vương Lập Bắc run như cầy sấy, Ngụy Cương cũng bị đánh rồi, vậy thì cậu ta là cái thá gì với chị Hồng đây? Lúc này cậu ta sợ đến mức hai chân va cầm cập vào nhau, ‘phịch’ một phát, cậu ta quỳ xuống trước mặt Tần Lâm.

“Cũng không có gì, bạn tôi bị tên này chơi một vố, sau đó lấy xe của tôi, tôi vốn không muốn làm phiền đến chị đâu, nhưng bọn họ vẫn cứ đòi làm khó dễ, chuyện sau đó thì chị cũng biết rồi, bọn họ bảo tôi là tên trộm xe”.

Tần Lâm nói với vẻ vô tội.

“Thật sự xin lỗi Tần đại sư, do bọn chúng không biết thân phận cậu, tôi nhất định sẽ dạy dỗ bọn chúng một trận”.

Sắc mặt Lôi Hồng càng thêm ảm đạm, mấy tên vô dụng này lại cho rằng Tần đại sư ăn trộm xe ư, muốn chết hay gì?

“Bọn bây lấy xe của Tần đại sư à?”

Lôi Hồng nhìn sang Vương Lập Bắc.

Vương Lập Bắc run bần bật, nhưng không dám nói gì.

“Đúng vậy chị Hồng, em cũng bị bọn họ gọi đến, em không biết thân phận của Tần đại sư, xin Tần đại sư hãy tha cho em”.

Lúc này Ngụy Cương hoàn toàn tuyệt vọng, nếu như để Lôi Hồng dạy cho hắn một bài học thì sẽ vô cùng thảm.

“Xe là do tao tặng Tần đại sư, giấy phép lái xe vẫn còn trên đó, coi như là ký hiệu, bọn bây lại dám làm khó Tần đại sư à, chán sống hết rồi đúng không”.

Lôi Hồng vừa dứt lời, Ngụy Cương và Vương Lập Bắc liền dập đầu lia lịa, cầu xin tha mạng một cách thảm thiết.

Mộc Tâm Lan đứng cạnh ngạc nhiên đến mức không nói nên lời, mấy tên này giống như sắp chết vậy, bọn họ còn không đáng để nhắc tới trước mặt Tần Lâm.

Dương Quế Hoa và Mộc Tiểu Lộ lại càng thêm sững sờ, bọn họ không thể ngờ Tần Lâm lại lợi hại đến vậy, người phụ nữ này đã làm cho bọn họ mở mang tầm mắt, ở trước mặt Lôi Hồng, một người ngạo mạn ngông cuồng như Ngụy Cương và Vương Lập Bắc cũng phải mềm nhũn ra, cầu xin tha thứ.

Còn Tần đại sư nữa sao?

Dương Quế Hoa thật sự bị sốc, tên nhóc này đúng là người có tiền đồ!

Bà ta đúng là không có mắt nhìn, bây giờ phải làm gì đây.

Mộc Tiểu Lộ không ngừng lẩm bẩm, tại sao cậu ta lại không nhận ra Tần Lâm lợi hại như vậy chứ, đã vậy lúc nãy còn châm chọc anh, chắc Tần Lâm sẽ không giận đâu nhỉ?

Đều là người một nhà cả, chắc là không đâu, còn có chị ở đây cơ mà, Tần Lâm chắc chắn sẽ không tính toán với bọn họ làm gì.

“Đều là một đám rác rưởi, tôi cũng chẳng thèm để ý làm gì, cô cứ xử lý đi, tôi còn có việc nên đi trước đây”.

Tần Lâm nói.

“Tần đại sư yên tâm, tôi nhất định sẽ dạy dỗ bọn chúng cho tốt”.

Lôi Hồng liếc sang Ngụy Cương và Vương Lập Bắc, hai người sợ đến xanh mặt, toàn thân run rẩy, căn bản không hề dám nhìn vào mắt Lôi Hồng, một khi Lôi Hồng nổi giận thì bọn chúng đã biết kết cục như thế nào rồi.

“Tần Lâm, đợi đã, còn chúng tôi nữa!”

Dương Quế Hoa vội vàng nói, bà ta không biết xung quanh là ai, chỉ biết rằng Tần Lâm chính là cứu tinh của mình.

“Chúng ta quen nhau sao?”

Tần Lâm hỏi ngược lại.

- ----------------------
Nhấn Mở Bình Luận