Nói rồi, Mạnh Văn Cương cung kính đứng ở cạnh Tần Lâm rồi nói. “Chủ tịch Tần, cậu cứ ngồi đã, mấy người này để tôi xử lí cho?”
Ông ấy nói xong thì tất cả đều ngây ra. Sao Mạnh Văn Cương lại cung kính với họ Tần này như vậy? Mạnh Văn Cương đã từng nói, 51% cổ phần của công ty đều nằm trong tay vị chủ tịch mới này, nên Mạnh Văn Cương cũng chẳng có quyền lên tiếng mấy. Tại tập đoàn Hiên Viên, quyền lợi của chủ tịch mới mà là số hai thì không ai số một. Bọn họ cũng cho rằng chủ tịch mới là người giàu có nào, nhưng lại không ngỡ rằng đó là một người trẻ tuổi như vậy! Vương Hưng Giai cũng trợn tròn mắt, Tần Lâm lại là chủ tịch tập đoàn Hiên Viên? Công ty lớn có tài sản hàng chục tỷ là của anh ta hết? Trước đó cô ta còn giễu cợt Tần Lâm, cho rằng Tần Lâm là phường ăn bám.
Nhưng giờ nhìn lại thì Tần Lâm lại chỉ đang giả vờ! Cát Phong lại càng sốc hơn, Tần Lâm mới đến này lại là chủ tịch? Anh ta đã lấy của Tần Lâm năm trăm nghìn để Tần Lâm vào làm một nhân viên quèn đó. Anh ta vừa làm gì? Vơ vét tài sản của ông chủ mình? Chân Cát Phong mềm nhữn, ngã ngồi xuống đất suýt chút nữa thì tê liệt. Sắc mặt của phó chủ tịch Tiền thì càng khó coi hơn, xám như tro tàn. Tần Lâm đến tìm ông ta đề tố cáo Vương Hưng Giai, nhưng ông ta lại mắng đuổi Tần Lâm ra ngoài, lại còn đuổi việc Tần Lâm.
Chỉ cần không phải kẻ ngu thì ai cũng nhìn ra được sự mỡ ám bên trong. Xong rồi, xong hết rồi. Cứ tưởng đây là một người mới có EQ thấp, thậm chí còn không có mắt nhìn. Nhưng nghĩ lại mới hiểu được, Tần Lâm này đang “vị hành”
! Tần Lâm lạnh nhạt nói: “Khỏi cần, Tiểu Mạnh, cứ ngồi trước đi". Mạnh Văn Cương vội vàng gật đầu rồi tìm vị trí để ngồi xuống. Tiểu Mạnh... Tiếng xưng hô này thật sự khiến mọi người kinh ngạc. Đến cả lãnh đạo Tôn còn gọi ông ấy là tổng giám đốc Mạnh, vậy mà Tần Lâm lại lại gọi là Tiểu Mạnh... Mạnh Văn Cương ngồi xuống, toàn bộ phòng họp cũng yên lặng như tờ, tất cả đều yên tĩnh vô cùng. Đám Cát Phong luống cuống đứng đó, trố mắt nhìn nhau, lúng túng muốn chết. Tần Lâm ngồi ở vị trí chủ tọa, sắc mặt lạnh lùng, thản nhiên nói. “Về phương diện quản lý công ty, tôi không hiểu lắm, nên về sau vẫn đề Tiểu Mạnh quản lý”
. “Nhưng hôm qua ở công ty, tôi phát hiện một số tình huống. Đam Mỹ Sắc
Hiện giờ tôi có mấy chuyện cần tuyên bố”
. Đến rồi! Tần Lâm nói xong, tất cả đều trở nên lo lắng. Đây gọi là “chủ mới, trật tự mới”
Tần Lâm này tuy không mải “chủ mới”
nhưng là lần đầu đến công ty làm việc, đương nhiên phải có chút tuyên bố. “Thứ nhất, cách chức phó giám đốc Cát Phong của phòng nhân sự, hớn nữa cấm cảnh trong toàn ngành.
Các thành viên còn lại của phòng nhân sự giảm 70% lương, chức vị tạm thời được giữ lại". “Thứ hai, đuổi toàn bộ thành viên của phòng kiểm tra chất lượng, bao gồm cả trưởng phòng Vương Hưng Giai, cấm cảnh toàn ngành, trừ Vương Nhị!”
“Thứ ba, Vương Nhị của phòng kiểm tra chất lượng trở thành trưởng phòng, lương tăng gấp đôi”
“Thứ tư, cách chức phó chủ tịch Tiền, cưỡng chế thu mua cổ phần trong tay ông ta, chuyển giao cho trưởng phòng Vương Nhị mới nhậm chức”
. “Tất cả đã nghe rõ chưa?”
Tần Lâm nói xong, trước mặt phó chủ tịch Tiền bỗng tối Sầm, suýt nữa thì ngã xuống đất, đầu óc trồng rỗng. Hết rồi, hết thật rồi. Sắc mặt của đám người kia đều rất khó coi.
Vốn là bọn họ đều có tiền đồ rộng mở, nhưng bây giờ bị đuổi đã đành, còn cấm cảnh toàn ngành.
Sau này họ biết sống sao đây?