"Muốn giết tao à, mày không sợ bị người Atlantis tính sổ sao? Bọn họ không đơn giản như bọn mày nghĩ đâu, cho dù tao có chết thì hai bọn bây cũng không thoát nổi đâu”.
Tần Lâm nói một cách điềm tĩnh, lúc này anh vẫn có thể tự tin như vậy là vì có sự tồn tại của Lalisa và Nicholas James, nếu như hai người bọn họ nhìn thấy người của tòa thánh Vatican cùng anh đánh đến lưỡng bại câu thương thì làm sao có thể ngồi yên nhìn được đây?
Atlantis và tòa thánh Vatican, theo như Tần Lâm được biết thì bọn họ chính là kẻ thù thực sự.
"Atlantis, xem ra lần này đúng là anh hùng hội tụ rồi, vật tổ tế thần là thứ không may mắn, chỉ có tòa thánh của chúng ta mới có thể trấn áp nó, vì vậy, tốt hơn hết các người đừng di chuyển xung quanh thứ này, nó chính là vật không may mắn”.
Rodman cười nói.
"Mày nên nói với những hồn ma về chuyện này thì hơn, chẳng phải các người đến đây là vì vật tổ tế thần hay sao? Bây giờ bạn bắt đầu giả vờ à, làm gái mà còn muốn thờ trinh tiết sao, tao nghĩ rằng chuyện này chính là thứ dơ bẩn mà tòa thánh các người khoe ra đấy nhỉ, chỉ có các người mới có khả năng làm điều đó thôi”.
Lalisa chế nhạo.
"Nếu như các người không biết điều thì nhất định phải chết, tòa thánh Vatican sẽ không bao giờ cho phép những kẻ dị giáo tồn tại, và các người chính là những kẻ dị giáo, các người không nên tồn tại trên thế giới này, là một thứ đáng ra phải nằm dưới đáy biển, mãi mãi ngủ yên ở đó”.
Giọng Rodman trở nên lạnh hơn.
"Mê hoặc lòng người, tòa thánh các người cũng biết chơi đấy nhỉ, nhưng bây giờ không phải là lúc bọn bây hùng hồn đâu, nếu muốn chết thì bọn tao có thể hầu bọn bây đến cùng."
Nicholas James chế nhạo.
"Một đám ô hợp, tòa thánh Vatican bọn tao nếu đã dám tới thì bọn tao cũng chẳng thèm sợ mấy thứ mà các ngươi đe dọa”.
Tinh thần chiến đấu của Lalisa rất cao, không hề có chút ý không muốn nào, cho dù hai người này rất mạnh, nhưng khi giao chiến chắc chắn cũng sẽ hao binh tổn sức.
Vinh quang của Atlantis sẽ không thể bị lu mờ bởi loài người thấp kém này.
"Người không nên tồn tại là bọn mày, nếu không phải do đứt gãy trong nền văn minh Atlantis của bọn tao thì làm sao con người có thể tận dụng thời cơ được chứ, các người chính là hậu duệ của nền văn minh Atlantis chúng tao, vậy nên tất cả các người phải gọi bọn tao là tổ tiên”.
Nicholas James nói một cách chắc nịch.
"Đúng là không biết tự lượng sức mình, mày xứng sao? Atlantis của các người đáng lẽ phải tan tành tro bụi trong lịch sử rồi kia, nhưng tao phải khâm phục sức sống ngoan cường của các người đấy, con rết có chết nhưng vẫn không cứng, văn minh nhân loại và Atlantis chính là tuần tự như tiến, các người phải làm theo lời của trời, nếu không thì sao có thể có kết quả tốt được chứ?”
Rodman chế nhạo, tỏ vẻ không tán thành.
Theo ý ông ta thì Atlantis không nên tồn tại, lẽ ra bọn họ đã nên biến mất trong dòng sông dài của lịch sử kia rồi, nhưng bây giờ bọn họ lại còn định can thiệp vào quy luật tự nhiên của nền văn minh nhân loại và nền văn minh Atlantis, đây không phải là chống lại ý trời hay sao?
"Tòa thánh của bọn tao chỉ có một mục đích duy nhất, đó là chống lại tất cả những kẻ dị giáo, đương nhiên Atlantis chính là đối tượng lớn nhất trong tất cả”.
Lawrence nói
"Đừng nói nhảm nữa, nếu có bản lĩnh thì đấu thử xem? Xem ai có thể cười cuối cùng nào, tao cá rằng người ở tòa thánh các người đều sẽ phải chết ở đây”.
Lalisa cười nói.
Lúc này Tần Lâm mới nhíu mày, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó không ổn, Lalisa này dường như cố tình để hai người này xuất hiện.
"Đấu thì đấu, ai sợ ai chứ? Một đám rác rưởi, lẽ ra các người đã phải chết từ lâu rồi, ông trời còn quá tốt khi để các người xuống biển sâu sinh tồn, nhưng bây giờ bọn mày không chịu nổi cô đơn liền muốn thôn tính đại lục, còn muốn thay đổi vận mệnh của Atlantis, bọn mày không hề xứng chút nào! Nền văn minh của loài người không thể đi đến hồi kết được, bọn mày mới là những kẻ đáng biến mất khỏi thế giới này”. . Xi𝐧 ủ𝐧g hộ chú𝐧g 𝑡ôi 𝑡ại # 𝙏RuM𝙏RU 𝒀𝖾𝐍.V𝐍 #
Rodman không hề lùi bước, khuôn mặt đầy căm phẫn và chiến ý dâng trào.
"Nếu đã như vậy thì tao sẽ giúp cho bọn mày, tòa thánh Vatican, cao thủ Hoa Hạ? Ha ha ha, bọn bây đều ở lại đây đi, văn minh Atlantis của chúng tao hùng mạnh cỡ nào chứ, tụi mày sẽ không bao giờ biết được đâu”.
Lalisa mỉm cười rồi lùi lại, Nicholas James cũng vậy, hai người dường như đã ngầm hiểu, song lúc này, Tần Lâm cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Ngay khi anh bay nhanh về phía Lalisa, anh liền phát hiện ra rằng mình đã va phải một bức tường cực kỳ nặng, còn giữa bọn họ lại không có gì.
“Sao lại thế này?”
Tần Lâm hơi lo lắng.
Lúc này Rodman và Lawrence dường như đã ý thức được nguy hiểm của mình và nhanh chóng rút lui, nhưng cánh cửa trước mặt, cho dù bước qua thế nào thì cũng cảm thấy bị chặn lại bởi một bức tường khổng lồ.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Sắc mặt của Lawrence thay đổi đáng kể.
"Đây chẳng phải chính xác là những gì bọn bây muốn sao? Mặc dù chưa tìm thấy vật tổ tế thần nhưng tao sẽ giúp cho bọn mày thuận theo tự nhiên, kiếm trận của kiếm thánh Mora là tối cao, không ai có thể phá vỡ được, vậy các người hãy thử xem sao? Nghe nói ít nhất phải là một cao thủ huyết thống đạt đỉnh mới có thể vượt qua được, nhưng tiếc rằng không phải bọn bây. Bây giờ các người đã biết nền văn minh của Atlantis mạnh cỡ nào rồi chứ? Cho dù là sức mạnh hay khoa học công nghệ thì nền văn minh nhân loại của bọn bây đều yếu kém hơn, vì vậy người Atlantis chúng ta mới trở thành bá chủ ở đây, chỉ khi trở thành bá chủ thì mới có thể rút khỏi giai đoạn lịch sử”.
Nụ cười của Lalisa vô cùng thanh thoát, tựa như tiên nữ trên bầu trời.
"Ngay khi trận pháp mở ra, nếu như không hiểu thì chết cũng xứng đó, hơ hơ hơ”.
"Đây chính là di tích văn minh của Atlantis, làm sao các người có thể biết được? Kiếm thánh Mora chính là vị vua mạnh nhất trên thế gian, đây là trận pháp lớn được ông ấy làm trước khi chết, kiếm trận Mora, miễn là kiếm trận còn thì không ai có thể rời khỏi đây, những thanh kiếm đó chính là chỗ chôn thân của bọn mày”.
Lalisa dường như đã kiểm soát được mọi thứ, cô ta có thể nhìn thấu mọi vật và biết chúng.
Rodman cùng Lawrence đánh qua lại vài lần, muốn rút lui khỏi đại điện này nhưng đều không có kết quả, hơn nữa lần nào cũng giống như lao vào bức tường, vô cùng đau đớn.
"Vẫn là câu nói đó, miệng rắn tre xanh, đuôi ong vò vẽ đều không độc bằng lòng dạ đàn bà. Xem ra mày đã biết hết bí ẩn trong đại điện này rồi”.
Giọng nói của Tần Lâm cực kỳ nghiêm nghị, anh liếc mắt nhìn cuốn sách cổ bằng vàng lá trên bệ đá bạch ngọc, sau đó nhíu mày.
"Thông minh đấy, có lẽ đây chính là vận may của tao, các người không thể nào hiểu được trí tuệ của nền văn minh Atlantis đâu, ở đây thì bọn bây không thể làm gì cả, còn tao lại giết chúng mày rất dễ dàng. Bọn bây có cho rằng mấy thanh kiếm kia sẽ cho bọn bây an toàn rời khỏi đây không?”
Lalisa vừa nói xong, bỗng tất cả kiếm trong đại điện vàng tím đều bắt đầu rung động, như thể có sinh mệnh vậy, chúng muốn rút ra khỏi bao để phô diễn sự ‘nhạy bén’ của mình.
"Mày muốn nhốt bọn tao ở đây sao?"
Rodman giận dữ gầm lên.
"Cũng không ngu lắm nhỉ, nhưng bây giờ biết thì đã muộn rồi, các người căn bản không thể sống sót rời khỏi đây, bởi vì những thứ ở đây chỉ thuộc về Atlantis bọn tao mà thôi, muốn chiếm lấy vật tổ tế thần à, bọn bây không xứng đâu”.
Nicholas James chế nhạo.
"Xem ra tao đã thật sự đánh giá thấp mày rồi”.
Tần Lâm thở dài nói, lúc này anh đã không còn đường lui, kiếm trận Mora này thật sự có thể là nơi chôn thân của bọn họ, lúc này hàng ngàn thanh kiếm đang rung lên, lơ lửng trên không trung, tất cả lưỡi kiếm đều giống như cắt ra ánh sáng lạnh lẽo, bao phủ trên đầu bọn họ.
- ----------------------