Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Giết một người là tặc!  

Giết hàng vạn người là anh hùng!  

Tần Lâm chưa bao giờ là một người mềm lòng, đặc biệt là đối với những kẻ kiêu ngạo dám xâm phạm đến Hoa Hạ.  

Anh cũng là một người vô cùng trọng tình cảm, Tạ Hồng Mai đã sát cánh chiến đấu cùng mình không kể ngày đêm, cho dù không có tình yêu nam nữ nhưng vẫn có tình cảm huynh đệ đồng đội, đó là điều không thể phủ nhận được.  

Hơn nữa, đó là loại tình cảm liều cả mạng sống để cứu nhau, cho dù là sống hay chết thì đều hy sinh cho đối phượng.  

Trong mắt Tần Lâm, Tạ Hồng Mai là một người phụ nữ rất cứng rắn và ngoan cường, người có tính cách như vậy chắc chắn sẽ gặp nhiều bất trắc.  

Ai nói phụ nữ kém hơn đàn ông, nhưng ở Hoa Hạ bạn phải nỗ lực hơn người khác gấp trăm nghìn lần thì mới có thể được công nhận.  

Tạ Hồng Mai rất ưu tú, cô thậm chí còn tốt hơn 99% người kia, nhưng một cô gái tốt bụng và ưu tú như vậy mà lại phải chết dưới tay những kẻ gian tà!  

Có rất nhiều thứ yêu ma quỷ quái trên đất Hoa Hạ, và những kẻ xâm lược này chính là nỗi tức giận lớn nhất của Tần Lâm.  

Vào lúc tuyệt vọng, Tạ Hồng Mai đã đánh đổi mạng sống của mình để đổi lấy mạng sống của anh, nếu cô không ngăn cản, có lẽ bây giờ anh mới là người ngã trên nền tuyết.  

“Xông lên!”  

Rodman trầm giọng nói, gió thổi xung quanh càng ngày càng mạnh, tiếng gầm của Tần Lâm hết sức chói tai, bởi vì thứ anh lo nhất hiện tại chính là xuất hiện tuyết lở, vậy thì bọn họ đều sẽ chết ở đây.  

Sức người có hạn, so với tự nhiên mà nói thì vô cùng mỏng manh, Rodman cũng biết sự kinh hoàng của một trận tuyết lở là như thế nào, ông ta đã từng chứng kiến tất cả, khi nhìn thấy Tần Lâm lại đứng lên sau trận lở tuyết, ông ta cũng đã rất kinh ngạc.  

Nhưng ông ta không dám đánh cược, cho dù có mạnh như Tần Lâm thì ông ta cũng chỉ là may mắn mà thôi, nếu thêm một lần nữa thì không ai có thể đảm bảo mình sẽ sống sót, điều quan trọng nhất chính là thực lực hiện tại của bọn họ đã không còn ở trạng thái đỉnh cao như lúc đầu, dưới một trận tuyết lở mà nói thì hy vọng sống sót gần như bằng không.  

Muộn ắt sinh biến, Rodman phải cho võ sĩ thần thánh nhanh chóng giải quyết Tần Lâm, sát khí trong mắt tên này quá kinh khủng, bây giờ điều Rodman lo lắng nhất chính là Tần Lâm đang vô cùng tức giận, anh muốn chết chung với bọn họ, nếu vậy thì có thể anh đang cố tình gây ra một trận tuyết lở, đương nhiên kết quả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi.  

“Bọn mày chết hết cho tao!”  

Tần Lâm xông lên với sát khí ngút trời, máu trong người không ngừng sôi trào, anh đặt Tạ Hồng Mai xuống, lúc này trong lòng chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là giết sạch bọn chúng, không chừa lại bất kỳ tên nào, vì để báo thù cho Tạ Hồng Mai!  

Bản thân Tần Lâm cũng không ngờ, khi lửa giận hoàn toàn thiêu đốt chính mình, anh dường như giống hệt ác ma từ thiên đường giáng xuống, sau đó vung kiếm lên, sát ý ngút trời.  

“Giết”.  

Tần Lâm vung kiếm lao vào đám võ sĩ thần thánh.  

Giờ phút này, ngay cả anh cũng không biết sức mạnh ở đâu, một luồng sức mạnh đáng sợ dường như liên tục bộc phát ra khỏi cơ thể.  

Trong lúc thịnh nộ, Tần Lâm đã hoàn toàn nổi điên!  

Anh đang thiêu đốt chính sinh mạng và tinh thần của mình, điều này vô cùng đáng sợ, nhưng đối với Tần Lâm thì cũng là tổn thương không thể tưởng tượng nổi, có khả năng anh sẽ khiến cơ thể mình bị thương vĩnh viễn.  

Nhưng lúc này Tần Lâm làm sao có thể lo nhiều đến như vậy chứ?  

Anh không sợ chết, hơn nữa anh còn làm liên lụy đến Tạ Hồng Mai, anh muốn giết tất cả dưới cơn thịnh nộ của mình.  

Bịch! Bịch! Bịch!  

Tần Lâm không ngừng chém tới, thân thể cường tráng như bò Tây Tạng, anh không thèm để ý đến bất kỳ ai, khí thế như hổ xuống núi đã quét sạch tất cả, ngay cả Rodman cũng sững sờ.  

Sao tên này có thể làm được như vậy?  

Cơn thịnh nộ của Tần Lâm thật sự kinh người, so với Tần Lâm ở ‘thời kỳ hoàng kim’ lúc trước thì còn mạnh hơn rất nhiều, điều này làm cho Rodman không thể nào tin được.  

Nhìn đám võ sĩ thần thánh bị giết từng người một, máu nhuộm cả băng tuyết, điều này càng khiến cho Rodman thêm kinh hãi, đây đúng là một vụ thảm sát mà!  

"Không! Lawrence, nhanh lên, cả hai chúng ta không thể ngồi chờ chết được, tên Tần Lâm này quá điên cuồng, chúng ta nhất định phải giết hắn, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta”.  

Rodman biết rất rõ, nếu không thể giết Tần Lâm thì bọn họ sẽ bị anh giết chết.  

Người Hoa Hạ cổ đại có câu, khi nóng vội sẽ sức cùng lực kiệt, và lụn bại!  

Chỉ cần khí thế hung hãn của Tần Lâm bị tác động, một khi sức lực trong cơ thể đã hoàn toàn cạn kiệt thì đó chính là lúc bọn họ thể hiện bản thân.  

Bây giờ Tần Lâm có thể bộc phát sức lực mạnh mẽ như vậy, đơn giản là vì anh đã đốt cháy sinh khí trong cơ thể mình, đây có thể là một đòn chí mạng đối với một con người, dù thắng hay thua thì anh đều đốt sạch sức sống của chính mình.  

Nhưng trạng thái thịnh nộ này không phải ai cũng có thể có được, đây gần như là đỉnh cao không thể đạt tới của cơ thể, ngay cả Tần Lâm trước đây cũng không thể tùy tiện đạt đến trạng thái này, bởi vì trong sâu thẳm tuyệt vọng thì niềm tin mới là thứ đầu tiên! Cộng thêm việc Tạ Hồng Mai đã chết vì mình, điều này càng làm cho Tần Lâm đạt đến cơn thịnh nộ cực kỳ đáng sợ, nếu không phải như vậy, thì anh đã không có được sức chiến đấu kinh khủng đến thế.  

Tần Lâm của hiện tại còn mạnh hơn lúc đầu, thậm chí có phần kinh khủng hơn trước, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ tạo thành chấn thương không thể tưởng tượng nổi trên cơ thể anh.  

Rodman không thèm quan tâm nhiều như vậy nữa, ông ta biết Tần Lâm sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ, trận chiến này nhất định phải đánh đến cùng, không được để lại cho anh cơ hội sống nào, nếu không sau này sẽ gặp vô số phiền phức.  

Mặc dù Tần Lâm còn có một người bố rất đáng sợ là Tần Trì, nhưng vì sự nghiệp vĩ đại của tòa thánh, cho nên ông ta không thể để ý nhiều như vậy nữa, cứ lấy vật tổ tận thế trước đã.  

Ngay cả Atlantis bọn họ cũng không sợ, tại sao lại phải sợ một tên Tần Trì chứ?  

Rodman và Lawrence lập tức gia nhập trận chiến, nhưng ngay cả bọn họ cũng không ngờ, việc hai người nhập cuộc không khiến trận chiến trở nên ‘sáng sủa’ hơn mà còn khiến tình hình trở nên tồi tệ.  

Bởi vì Tần Lâm đã đẩy tất cả lửa giận lên người bọn họ, võ sĩ thần thánh cũng đã chết bảy tám người, cho nên Rodman đành phải dùng hết sức để chiến đấu với Tần Lâm, ông ta không còn đường lui nữa.  

"Tên này là một kẻ mất trí! Giết hắn!"  

Rodman đứng mũi chịu sào, ông ta tấn công bằng nắm đấm nặng nề, dưới sự bao vây của hơn chục người, cơn giận dữ của Tần Lâm đã được bộc phát, thanh Thất Tinh Long Uyên khiến cho đám võ sĩ thần thánh kia lần lượt ngã xuống, ngay khi thấy đồng bọn bị chém chết, những tên còn lại cũng cảm thấy có chút e dè.   

Nhưng vì chiến thắng, vì sự nghiệp vĩ đại của tòa thánh, bọn họ có chết cũng không hối hận.  

“Tất cả chúng mà đều phải chết!”  

Tần Lâm gầm lên, máu tươi trên Thất Tinh Long Uyên cũng đã đông lại cùng với gió sương và tuyết rơi, Tần Lâm vừa nhu vừa cương, đây là lần đầu tiên Kiếm vô cảnh nhuốm máu, cảnh tượng hết sức sảng khoái.  

Kiếm vô cảnh, không có cảnh giới!  

Đây mới chính là thực lực của anh, vậy nên không ai biết Kiếm vô cảnh mạnh đến mức nào, ngay cả Tần Lâm cũng không biết, nhưng gợn kiếm áp đảo mọi thứ, giống hệt như Thiên ngoại phi tiên* vậy.  

*Thiên ngoại phi tiên: tên phim  

Rodman nhìn đám võ sĩ thần thánh trước mặt tiếp tục ngã xuống, còn máu thịt lại bay ra chỗ khác.  

Ông ta cũng khó có thể làm gì được, chỉ đành từng bước rút lui.  

Cơn thịnh nộ của Tần Lâm quá mức kinh người, ông ta hoàn toàn không có sức để đánh trả, vốn tưởng rằng Tần Lâm sẽ không thể trụ được bao lâu, nhưng Rodman đã sai, ý chí của Tần Lâm hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của ông ta.  

“Aaaa...”  

Tiếng hét nối tiếp nhau vang lên, thanh kiếm đột nhiên rơi khỏi tay, nhanh như một cơn gió!  

Hai mắt Tần Lâm đỏ ngầu, là màu đỏ của máu, nó càng dễ dàng nhận ra hơn nữa trong gió tuyết!  

"Đừng giết tôi, Tần Lâm, tôi có thể cho cậu rất nhiều tiền, tôi là đại tế ti Hoàng Kim của tòa thánh, cậu muốn gì cũng được, đừng giết tôi, đừng..."  
Nhấn Mở Bình Luận