<font color="#000000"> “Đây là nhà họ Tạ, mong anh hãy tự trọng, Bạch Thiếu Đình!” </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> Tạ Hồng Mai trầm giọng nói. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> Không nên đánh giá thấp thực lực của Bạch Thiếu Đình, quan trọng nhất là nhà họ Bạch là gia tộc hàng đầu trong thập đại gia tộc thủ đô, đây cũng là lý do vì sao Tạ Hồng Mai mãi không trở mặt với anh ta, ném chuột sợ vỡ bình, một khi anh ta tiến hành trả thù nhà họ Tạ thì sẽ có hậu quả như thế nào? Cô căn bản không dám tưởng tượng. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> Tên Bạch Thiếu Đình này rõ ràng không phải là một kẻ tầm thường! </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> “Trời đất có thể chứng giám cho tình yêu của anh đối với em, anh chỉ cần một mình em thôi, không ai có thể ngăn cản được”. </font> <font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> Ánh mắt của Bạch Thiếu Đình sắc như dao, cuối cùng nhìn thẳng vào Tần Lâm, hiện giờ Tần Lâm chính là bức tường ngăn cản không thể vượt qua giữa hai người. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> “Giờ anh rời khỏi Hồng Mai, tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, để đến khi tôi tức giận, thì tất cả đã muộn rồi, đến lúc đó, không chỉ mình bản thân anh mà tôi sẽ khiến cả gia tộc anh chết không có chỗ chôn”. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> Lời nói của Bạch Thiếu Đình có sức nặng cực lớn, y như thánh chỉ vậy, thậm chí còn muốn Tần Lâm biết khó mà lui, nhanh chóng cút khỏi nhà họ Tạ. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> Thế nhưng, hiển nhiên là anh ta đã quá xem thường Tần Lâm, cũng như xem thường quyết tâm của Tần Lâm đối với Tạ Hồng Mai. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> “Bạch Thiếu Đình, anh đừng có mà quá đáng”. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> Tạ Hồng Mai trầm giọng nói, Bạch Thiếu Đình một khi nổi cơn thịnh nộ, thì chắc chắn vượt xa Tưởng Vân Đài. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> “Những gì anh nói đều là sự thật, đời này, em chỉ có thể trở thành người phụ nữ của anh”. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> Bạch Thiếu Đình nói một cách kiên định, không ai có thể chống lại được sát ý của anh ta, trên đất Hoa Hạ này, nhà họ Bạch có thể nói là một tay che trời. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> “Người phụ nữ của anh? Người phụ nữ của anh đã vì anh mà bỏ ra tất cả, thế nhưng anh ở bên ngoài lại nói chỉ chơi đùa cô ấy mà thôi? Người phụ nữ của anh cho anh một cơ hội, nhưng anh không biết trân trọng, còn dây dưa với người phụ nữ khác? Hiện giờ những tên đàn ông tồi đều vô liêm sỉ như vậy à? Luôn tỏ vẻ như không có việc gì, lẽ nào Tạ Hồng Mai có lỗi với anh à? Anh nói một câu xin lỗi là xong chuyện à?” </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> "Anh mới đợi ba ngày đã mất kiên nhẫn rồi, nhưng Hồng Mai đã đợi anh bao lâu? Mười năm! Mười năm dài đằng đẵng, mà tên đàn ông cặn bã như anh còn không biết xấu hổ kì kèo với cô ấy? Anh mà cũng xứng là đàn ông sao? Anh chính là một tên rác rưởi, cặn bã, không biết xấu hổ”. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> “Anh luôn miệng nói mình yêu Hồng Mai sâu đậm, nhưng anh lại không giải thích một câu nào, đây chính là thái độ của anh à? Anh ngoài việc dùng lợi thế thân phận của mình để chèn ép Hồng Mai, chèn ép nhà họ Tạ, thì còn bản lĩnh gì? Mười năm nay, anh chỉ học được cách lừa gạt phụ nữ thôi à? Đúng là một kẻ bất tài, nhà họ Bạch có một đứa con rác rưởi như anh đúng là khiến tôi không dám khen tặng”. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> Tần Lâm lạnh lùng nói, từng câu từng chữ như cắm vào tim Bạch Thiếu Đình, khiến sắc mặt anh ta tối sầm lại, nhưng lại không thể phản bác, bởi vì những lời này đều là sự thật. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> Tạ Hồng Mai nghe thấy những lời này thì vô cùng đau buồn, lòng thù hận của cô đã sớm trôi theo sự ra đi của Bạch Thiếu Đình rồi, lúc này, trong trái tim cô chỉ có Tần Lâm, cô chỉ muốn ở bên anh suốt cuộc đời. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> Mười năm sống trong mù mịt, cô tin rằng ông trời cho cô gặp được Tần Lâm chính là món quà to lớn nhất dành cho cô. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> Lúc này, trái tim cô ấy đã trao cho Tần Lâm, cho dù Bạch Thiếu Đình nói gì, cô cũng sẽ không thay đổi, có một số người đã lỡ thì nên bỏ qua, mặc dù có chút không cam lòng, nhưng trách móc cũng đâu có tác dụng gì? </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> Bóng dáng của Tần Lâm, sự dịu dàng hào hiệp của anh đã sớm in sâu vào trái tim Tạ Hồng Mai, mười năm trôi qua, cô đã học được cách từ bỏ, cũng học được cách yêu lại một người. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> Đây chính là món quà tuyệt vời nhất mà Tạ Hồng Mai dành tặng cho Tần Lâm, một tình yêu đến muộn nhưng sâu sắc. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> “Anh có tư cách gì mà đòi dạy dỗ tôi? Ha ha ha, đúng là hài hước! Tôi muốn giết anh dễ như trở bàn tay, từ nhỏ đến lớn, chưa có ai có thể cướp được đồ mà tôi muốn có. Anh có thể đem lại cho Hồng Mai những thứ gì? Nếu anh đã thề thốt như thế, vậy thì tôi chỉ có thể tận tay hủy hoại thứ mà tôi không có được. Thế nhưng, tôi không nhẫn tâm, cho nên tôi chỉ có thể hủy hoại anh!” </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> Bạch Thiếu Đình nhìn thẳng vào Tần Lâm, cười chế nhạo. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> Đám người nhà họ Tạ run lẩy bẩy, sắc mặt ai nấy đều hoảng hốt. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. </font>
<font color="#000000">
</font> <font color="#000000"> Một khi Tạ Hồng Mai trở mặt hoàn toàn với Bạch Thiếu Đình, thì kẻ bị đau đớn nhất chính là người kẹp ở giữa như bọn họ, hơn nữa, rất có thể sẽ khiến nhà họ Tạ bọn họ rơi vào hố sâu muôn kiếp. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> Đây chính là nỗi lo của nhà họ Tạ. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> “Tần Lâm, cậu đừng không biết tốt xấu, Bạch thiếu gia có thể tha cho cậu một lần đã là nể mặt nhà họ Tạ chúng tôi lắm rồi, cậu mau mau cút đi, giờ còn kịp đó. Bạch thiếu gia làm việc đâu đến lượt cậu chỉ tay múa chân, cậu xứng chắc?” </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> Tạ Giang Hoài tức giận mắng chửi. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> Hôm nay tuyệt đối không thể để Tạ Hồng Mai và Tần Lâm ở bên nhau, nhà họ Tạ bọn họ đã không thể chịu nổi giày vò nữa. Tạ Hồng Mai lấy Bạch Thiếu Đình chính là lựa chọn tốt nhất, bọn họ sau này có thể dựa vào thế lực của nhà họ Bạch, để xây dựng lại đế chế thuộc về riêng mình ở thủ đô. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> “Tần Lâm, đây là chuyện của nhà họ Tạ chúng tôi, tôi khuyên cậu nên biết thân biết phận, đừng nhúng tay vào, Hồng Mai và Bạch thiếu gia đã quyết định ở bên nhau đến hết đời rồi, cậu xen vào giữa mà không thấy xấu hổ à?” </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> "Đúng vậy, Bạch thiếu gia một lòng si tình với Hồng Mai nhà chúng tôi. Mười năm trôi qua vẫn không quên Hồng Mai, đây vốn là một câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp, nhưng vì cậu nên mới trở nên trắc trở như thế, chẳng lẽ cậu không thấy hổn hẹn à?” </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> “Mặc dù Bạch thiếu gia đã làm sai một số chuyện, nhưng đó đều là chuyện lúc trẻ, tuổi trẻ có ai không từng điên cuồng, có ai chưa từng mặc sai lầm? Giờ cậu bắt người ta gánh vác có hợp lý không?” </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> “Con người chứ có phải thánh đâu mà không mắc sai lầm? Bạch thiếu gia đã dốc hết sức lực để bù đắp rồi, cậu ấy muốn dùng cả đời để bù đắp món nợ mười năm, lẽ nào không được à? Hồng Mai, vì sao cháu cứ muốn tuyệt tình như vậy? Bạch thiếu gia là người kế thừa đầu tiên của nhà họ Bạch, cậu ấy có thể cúi đầu nhận lỗi với cháu, hơn nữa còn muốn quay lại với cháu, sau này cháu chính là thiếu phu nhân nhà họ Bạch, dưới một người trên vạn người!” </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> “Tuổi trẻ chính là tiền vốn, tuổi trẻ có thể mắc sai lầm, chỉ cần biết sửa sai, từ đó hoàn thiện bản thân. Từ xưa đã có câu, lãng tử quay đầu quý hơn vàng, hiện giờ Bạch thiếu gia đã chịu cúi đầu nhận lỗi rồi, Hồng Mai, cháu nên tha thứ cho cậu ấy đi”. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> Đám người nhà họ Tạ thi nhau nói, đồng lòng khuyên Tạ Hồng Mai về bên Bạch Thiếu Đình, tất cả đều nói thay cho anh ta, dường như Bạch Thiếu Đình – người mắc sai lầm lại trở thành người cô phải tha thứ, còn Tần Lâm thì sao, rốt cuộc anh đã làm sai chuyện gì, mà bị bọn họ chỉ trích như vậy? </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> Đám người nhà này đúng là kì lạ. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> Sắc mặt Tạ Hồng Mai tối sầm lại, mắc lỗi lần một sẽ có lần hai, lần ba. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> Đây chính là nguyên tắc của Tạ Hồng Mai, không ai có thể thay đổi suy nghĩ của cô. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> Kể cả ông trời! </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> “Một số lỗi lầm có thể tha thứ, nhưng có một số lỗi lại không thể, mọi người đừng nói nữa, cháu và Bạch Thiếu Đình không thể ở bên nhau được đâu. Lần này cháu đến đây chính là để nói với mọi người, cháu và Tần Lâm đã chính thức yêu nhau, không một ai có thể chia cắt bọn cháu”. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> Tạ Hồng Mai nói chắc như đinh đóng cột. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> “Đúng là chúng ta đã từng thề non hẹn biển, cũng từng bên nhau một cách hồn nhiên, vô tư, nhưng đó đều là đã từng, một cô gái có bao nhiêu cái mười năm chứ? Mười năm này, tôi chỉ như một con chó nghe lời, mười năm tiếp theo, có Tần Lâm ở bên, tôi tin chúng tôi sẽ đi với nhau đến cuối đời!” </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> “Anh sẽ mãi mãi ở bên em”. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> Tần Lâm khẽ gật đầu, bình tĩnh nói, lúc này, hai mắt Bạch Thiếu Đình như đang lóe ra lửa, sắc mặt tối sầm, suýt xì khói. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> “Anh là cái thá gì chứ? Tạ Hồng Mai chỉ thuộc về mình tôi, nếu anh muốn dẫn Hồng Mai đi thì phải bước qua xác tôi. Là người thừa kế của nhà họ Bạch, tôi có quyền giết chết anh ngay tại đây”. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> Bạch Thiếu Đình chỉ thẳng vào mặt Tần Lâm, sát khí bừng bừng. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> “Bạch Thiếu Đình, anh điên rồi! Tôi nói cho anh biết, chúng ta đã chấm dứt rồi”. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> Tạ Hồng Mai hét lên. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> “Anh cũng đã nói, em chỉ có thể thuộc về mình anh, dù cho có chết, thì cũng chỉ được chết trong lòng anh”. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> Bạch Thiếu Đình phớt lờ, quyết tâm đấu đến cùng với Tần Lâm, anh muốn xem thử, người có thể khiến Tạ Hồng Mai khăng khăng một mực, bất chấp tình cảm mười năm của bọn họ, rốt cuộc là người như thế nào. </font>
<font color="#000000">
</font>
<font color="#000000"> </font>