Trong dãy núi Đại Hưng An có rất nhiều gấu đen, đối với tình trạng hiện tại của Tần Trì mà nói thì thứ tốt nhất chính là mật gấu.
Đương nhiên, nếu như có thể tìm được nhân sâm rừng trăm tuổi thì cũng tốt, nhưng nhân sâm rừng căn bản không dễ kiếm chút nào, hơn nữa còn là loại hơn trăm tuổi, đúng là khó hơn lên trời!
Nhưng những con gấu đen có thể di chuyển được, chỉ cần bọn họ tìm kiếm trong rừng nguyên sinh thì chúng có thể phát hiện ra dấu vết của họ, khi đến thời điểm chúng sẽ thu hút họ đến, thế là đúng quy trình rồi đó.
Sau khi Tần Lâm bắt mạch cho bố, biết ông chỉ có thể sống thêm được vài giờ, anh đã lập tức chạy vào sâu trong rừng núi.
......
Đêm dài đằng đẵng, làn gió mát lạnh như nước.
Ngay lúc này, hơi thở của Tần Trì càng ngày càng yếu, ông đã sớm biết mình sắp không xong rồi.
"Mặc dù chú là bố nó, nhưng đây là lần thứ hai trong đời chú được nhìn thấy nó, không ngờ lần từ biệt này sẽ là mãi mãi, haiz”.
Tần Trì thở dài nói.
"Tiền bối, chú nhất định sẽ không sao đâu, Tần Lâm sẽ không để chú xảy ra chuyện đâu, y thuật của anh ấy rất lợi hại, chú phải tin tưởng anh ấy”.
Tạ Hồng Mai vội nói, dù sao đây cũng là bố chồng tương lai của cô, đương nhiên Tạ Hồng Mai cũng vô cùng lo lắng cho ông.
“Không kịp đâu, không kịp...”
Tần Trì lẩm bẩm.
Ông là con người, đương nhiên cũng có những cảm xúc của con người, đặc biệt là đối với vợ con, đó là sự áy náy to lớn nhất.
"Bao năm qua, chú không hề than thở hay ân hận, nhưng chú lại mắc nợ hai mẹ con họ, không ngờ sau hơn hai mươi năm xa cách thì lần này lại là cuộc chia ly vĩnh viễn”.
Tần Trì tự trách.
"Tần Lâm giống hệt chú, nó là một người rất kiêu ngạo, chú có thể thấy được sự quật cường trong nó, bao nhiêu năm qua, chú không ngờ nó lại càng ngày càng giống mình đến vậy, hơn nữa, nó cũng lại dấn thân vào con đường một đi không trở lại này”.
"Thật làm khó cho cháu, cô gái... mặc dù bao năm qua cha con chú không liên lạc với nhau, nhưng chú có thể thấy được sự cứng đầu đến mức ngay cả chú cũng không thể ngăn cản được. Chú hy vọng sau này cháu có thể chăm sóc cho nó thật tốt, Tần Lâm là một người vô cùng tự trọng nhưng lại mang hoài bão lớn, người như vậy cũng là người dễ bị tổn thương nhất, bởi vì nó không muốn phụ lòng bất kỳ ai”.
Lời nói của Tần Trì đã khích lệ Tạ Hồng Mai rất nhiều, và đây cũng là một sự công nhận dành cho cô.
"Chú có thể thấy giữa cháu và Tiểu Lâm có một sự đồng nhất về sinh tử, đây chính là điều mà chú coi trọng nhất, nếu như cháu không phụ nó thì nó cũng sẽ không bao giờ làm cháu phải thất vọng. Thật đáng tiếc là chú sắp phải ra đi rồi”.
Nỗi buồn trong lòng Tần Trì không thể nói thành lời, hai mươi năm cuộc đời sống ở Tần Thành lại chứa đầy sự áy náy và tội lỗi đối với đứa con của mình, áy náy với chính người phụ nữ của mình, nhưng giờ phút này đây, cuối cùng ông cũng sắp rời bỏ thế giới này rồi.
Cho dù có là Đông phương chí tà khiến mọi người khiếp sợ thì sao chứ? Điều đó cũng không thể thay đổi được đại cục của thế giới.
Sức người có hạn, trong lòng Tần Trì đương nhiên hiểu rõ hơn ai hết, không gì có thể trường tồn mãi mãi, cũng không ai có thể ở sống đời sống kiếp!
Tần Lâm vốn đã là niềm tự hào của ông, nhưng vào lúc này, ông lại không khỏi lo lắng cho Tần Lâm, sợ rằng một mình anh phải đối mặt với mọi chuyện, đây là nỗi lo cuối cùng của bậc làm cha.
"Chú sẽ không sao đâu, Tần Lâm nhất định sẽ không để cho chú đi đâu”.
Tạ Hồng Mai nắm lấy tay Tần Trì, hai mắt đỏ hoe.
"Đã quá muộn, không kịp nữa rồi”.
Tần Trì mỉm cười, dường như ông đã nhìn thấy người phụ nữ mình yêu, nhưng đáng tiếc là người đó lại không ở cạnh ông.
“Con về rồi!”
Ánh mắt Tần Lâm nóng rực, thân thể bê bết máu, có hơn chục vết máu từ chỗ quần áo bị rách, vẻ mặt cũng hết sức khó coi, thân thể lại càng suy nhược hơn trước.
"Anh... sao anh lại thành ra thế này?"
Tạ Hồng Mai không ngờ Tần Lâm lại bị thương nặng đến vậy, ngay cả việc đi lại cũng trở nên khó khăn, toàn thân anh chi chít vết sẹo, không cần nói cũng biết anh đã trải qua một trận chiến sinh tử!