Tần Lâm phải đối đầu với kẻ địch mạnh, thực lực của người này mạnh vô cùng, hơn nữa có vẻ như sư phụ bị ông ta đánh trọng thương, người này rốt cuộc là ai?
Tại sao lại hận mình như vậy?
Tần Lâm không hề biết người này, nhưng ông ta dùng trăm phương ngàn kế để lừa anh đến đây, hơn nữa còn dùng sư phụ làm con tin, có vẻ như hôm nay không ổn rồi.
"Ông rốt cuộc là ai?"
Tần Lâm lạnh lùng nói, tên này chắc chắn đến vì mình, sư phụ chắc cũng chỉ bị vạ lây thôi.
Ông già cười nói, trong ánh mắt đầy vẻ lạnh lẽo.
"Tao là ai? Ha ha ha, mày đắc tội ai ở thủ đô chẳng nhẽ mày không biết? Trong cái thủ đô này người mày đắc tội nhiều nhất chắc là nhà họ Bạch rồi? Chẳng nhẽ mày quên rồi sao?
Bạch Phàm chậm rãi đi ra, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn thẳng vào Tần Lâm, giữa nhà họ Bạch bọn họ và Tần Lâm hai bên chỉ có một được sống.
"Tần Lâm, hy vọng mày vẫn khỏe".
Bạch Thiếu Đình khoanh tay trước ngực, đứng sau lưng Bạch Phàm, có vẻ như lần này là do nhà họ Bạch làm, hơn nữa tên này đến có chuẩn bị.
"Tần Lâm, hôm nay mày có mọc cánh cũng khó thoát, nhà họ Bạch tao chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mày".
Một người đàn ông trung niên trầm giọng nói, chậm rãi bước ra, sát khí ngùn ngụt.
"Tên nghiệt đồ như mày còn không mau quỳ xuống? Đây là nơi mày có thể làm bừa sao?"
"Thân làm đồ đệ nhà họ Diệp, nhìn thấy ông tổ nhà họ Diệp Diệp Hiên Viên phải chịu nhục nhã, tao thấy vô cùng xấu hổ. Tất cả đều do mày mà ra, Tần Lâm, mày mau quỳ xuống tạ tội, nếu không Diệp Long Xuyên tao không tha cho mày đâu".
Diệp Long Xuyên, thiên tài ưu tú nhất nhà họ Diệp, cũng là cao thủ mà Diệp Hiên Viên đích thân dốc lòng dạy bảo sau khi ông cụ quay về.
"Tính ra tao chắc phải gọi mày một tiếng sư huynh nhỉ, dù sao mày nhập môn sớm hơn tao một chút, nhưng tiền bối Hiên Viên vẫn thuộc hàng ông tổ trong nhà họ Diệp, vì cái thằng tiểu nhân gian xảo như mày nên bị hành hạ, hôm nay mày khó thoát khỏi cái chết".
Diệp Xuyên Long khinh thường Tần Lâm, tư thái cao cao tại thượng, liếc mắt nhìn anh, ông ta chẳng coi Tần Lâm là cái thá gì, ông ta là thiên tài ưu tú nhất một đời của nhà họ Diệp, cho dù tên này có lợi hại hơn thì cũng mạnh được đến đâu chứ?
"Sư phụ, có vẻ như người sống không tốt lắm ở nhà họ Diệp nhỉ?"
Trong mắt Tần Lâm đầy vẻ phức tạp, anh nhìn về phía Diệp Hiên Viên, nếu như không vì gia đình của mình, chắc Diệp Hiên Viên đã chạy lâu rồi chứ chẳng thèm ở lại đây, nhưng hòa thượng chạy miếu vẫn còn, nhà họ Bạch nhất định sẽ không bỏ qua cho nhà họ Diệp, mà ông cụ là người trọng tình trọng nghĩa, sư phụ từ nhỏ đã dạy anh, làm người phải lấy nước làm nhiệm vụ của mình.
Ánh mắt của sư phụ một lời khó nói hết, trong ánh mắt của Tần Lâm đầy vẻ tức giận, anh nhất định liều chết với tên này, cho dù có là ai, làm sư phụ bị thương, anh cũng nhất định không tha cho đối phương.
Tần Lâm cười điên cuồng mà nói, trong nụ cười đầy vẻ lạnh lùng.
"Nhà họ Diệp đúng là chân ngoài dài hơn chân trong, sư phụ tôi là người nhà họ Diệp, bây giờ mấy người lại giúp người khác đối phó với ông cụ? Thật khiến tôi mở rộng tầm mắt. Ha ha ha ha".
Tình cảnh của sư phụ rõ ràng là do người nhà họ Bạch gây ra, nhưng bây giờ người nhà họ Diệp cũng gia nhập cùng hãm hại sư phụ, đúng cạn lời, khiến anh kinh tởm, khiến anh cảm thấy nhà họ Diệp kinh khủng và lạnh lẽo đến nhường nào.
Những người này chẳng phải loại tốt đẹp gì, người nhà họ Diệp chậm rãi đi ra, mấy chục người bao vây kín nửa sân trước đại điện, trông rất hoành tráng, nhưng chỉ khiến Tần Lâm khinh bỉ, anh chỉ muốn giết sạch bọn họ thôi.
"Nhiều lời vô nghĩa, Tần Lâm, hôm này tao phải giết mày, vì ông tổ Hiên Viên, để thanh lý môn hộ*! Còn không mau tới đây nhận cái chết".
*Thanh lý môn hộ: là loại trừ những phần tử xấu, phản trắc, không đáng tin cậy ra khỏi môn phái cho nội bộ được thuần nhất
Diệp Long Xuyên trầm giọng quát, bày sẵn tư thế, nhắm thẳng vào Tần Lâm.