Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
      "Bây giờ cuối cùng tao cũng biết tại sao chú ba lại cười rồi".  

      Bạch Thiếu Đình trầm giọng nói, bởi vì Bạch Phàm hiểu rõ Diệp Long Xuyên chắc chắn không phải đối thủ của Tần Lâm, ngay cả ông ta còn thua Tần Lâm chứ nói gì đến Diệp Long Xuyên. Lúc bắt đầu Diệp Long Xuyên còn dương dương tự đắc, bây giờ thì hay lắm, chẳng thua bét nhè?  

      Đây chẳng phải là vả mặt sao, bây giờ Tần Lâm suýt đánh chết ông ta.  

      Người nhà họ Diệp không dám đấu với Tần Lâm, bây giờ hy vọng duy nhất đều nằm trên người chú hai của Bạch Phàm, Bạch Triết.  

      "Có vẻ như, cái gọi là nhà họ Diệp cũng chỉ đến thế mà thôi".  

      Tần Lâm cười khẩy nói, người nhà họ Diệp đương nhiên chẳng dám nói gì, họ đều cúi đầu không dám nhìn vào mắt Tần Lâm.  

      Diệp Hiên Viên cảm thấy được an ủi, lúc này ông như được siêu thoát mà bước tiếp, ông không còn điều gì tiếc nuối nữa.  

      Sông Trường Giang sóng sau xô sóng trước, đợt này mạnh hơn đợt kia! Tần Lâm là người thừa kế thật sự của ông, trong mắt Diệp Hiên Viên, Tần Lâm là tác phẩm mà ông hài lòng nhất.  

      Đời người chỉ có một lần mà Tần Lâm là niềm an ủi lớn nhất của ông.  

      Tần Lâm cười mỉm nói.  

      "Sư phụ, may mà không mất mạng, lần này con làm người thất vọng rồi".  

      Lúc này, mắt Bạch Triết hơi híp lại, ánh mắt rơi xuống người Tần Lâm, miệng nở nụ cười.  

      Cao thủ!  

      Chỉ khi đối đầu thực sự mới có thể cảm nhận được thực lực của đôi bên, chỉ có cao thủ thật sự mới có thể khiến đôi bên cảm thấy hứng thú.  

      Tần Lâm rõ ràng là một đối thủ xứng tầm. Bạch Triết năm nay đã gần bảy mươi, đã sáu tám tuổi rồi, vậy mà lúc này lại vui như một cậu thanh niên, bởi vì đối thủ như Tần Lâm thực sự hiếm có khó tìm, hơn nữa còn là kẻ thù không đội trời chung của nhà họ Bạch. Trận chiến ngày hôm nay khiến ông ta vô cùng hứng thú, nhiều năm không ra tay, bây giờ khi có thể đối đầu với một cao thủ trẻ tuổi, ông ta lại cảm thấy kích động vô cùng.  

      Cảm giác kỳ phùng địch thủ đối địch khiến Bạch Triết cảm thấy cực kỳ kích thích, nhiều tuổi như vậy mà có thể có lại ý chí chiến đấu đến thế thì đúng là hiếm thấy.  

      Với Bạch Triết mà nói, người tập võ phải tồn tại và chiến đấu vì Võ Lâm, cá lớn nuốt cá bé, người mạnh mới là kẻ thực sự làm chủ thế giới này.  

      Bạch Triết nói.  

      "Có vẻ như lần này cậu không khiến tôi thất vọng nhỉ, nếu như cậu chỉ là một tên rác rưởi không có thực lực thì tôi sẽ buồn lắm đấy, nhưng hôm nay cậu thực sự khiến tôi cảm thấy kinh ngạc, chẳng trách ngay cả Bạch Phàm cũng thua cậu. Thằng nhóc, cậu có khí chất đấy, tôi càng ngày càng có hứng với cậu rồi".  

      "Nói trắng ra là ông muốn đấu với tôi chứ gì? Chẳng phải muốn thể hiện uy danh của nhà họ Bạch sao? Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm cái quái gì? Còn khiến sư phụ tôi bị thương đến mức này, hôm nay tôi sẽ không bỏ qua đâu. Cho dù là ai làm sư phụ tôi bị thương, hôm nay nhất định đều phải trả giá".  

      Tần Lâm lạnh lùng nói, nhìn thẳng vào Bạch Triết, khi phải đối mặt với thứ áp lực mà Bạch Triết đem lại cho anh, Tần Lâm không hề lùi bước mà đối diện thẳng, bầu không khí giữa hai người vô cùng lạnh lẽo, chiến ý ngút trời.  

      Một già một trẻ, hai người ai cũng không dừng lại.  

      Bạch Triết ung dung mà nói.  

      "Được lắm, cậu xứng làm đối thủ đáng khen ngợi của tôi, tôn kính sư phụ như vậy đúng là đáng quý. Tiếc rằng nhà họ Bạch chúng tôi liên tục bị cậu vả mặt, tôi là người lớn trong nhà nên nhất định phải bước ra để dạy bảo".  

      Tần Lâm cười khẩy.  

      "Đúng vậy, người nhà họ Bạch các người đúng là cần dạy bảo lại, nếu không mà cứ kiêu ngạo thế này thì có ngày diệt vong".  

      Bạch Thiếu Đình chỉ trỏ Tần Lâm, nghiến răng nghiến lợi mà nói, tên này thực sự quá ngông cuồng, khinh thường ngay cả ông hai của anh ta.  

      "Nói năng hàm hồ, tao thấy mày muốn chết thì phải".  

      Tần Lâm nghiêm túc nói, chẳng thèm để ý đến Bạch Thiếu Đình, sắc mặt anh ta trầm xuống, nhất thời cứng họng.  

      "Thằng nhãi như mày có tư cách để ngạo mạn trước mặt tao à? Ngoài việc chỉ biết gọi người khác đến, mày còn biết làm gì nữa?"  

      
Nhấn Mở Bình Luận