"Tần Lâm! Con phải cẩn thận đấy!"
Diệp Hiên Viên lo lắng thay cho Tần Lâm, ông lão trầm giọng nói, trận chiến này không thể so với trận chiến với Diệp Long Xuyên, hạng chín bảng Rồng hai mươi năm trước lợi hại đến đâu, không ai biết được.
Hơn nữa nhiều năm thế này thực lực của ông ta nhất định đã có bước nhảy vọt, thực lực hai mươi năm đủ để giúp ông ta đứng top đầu bảng Rồng.
Với Tần Lâm mà nói, trận chiến này vô cùng khó khăn.
Nhà họ Bạch vô cùng căm ghét Tần Lâm, nếu không sẽ không điều động hai vị cao thủ bảng Rồng đến đối đầu với anh. Đây là niềm vinh dự của Tần Lâm, cũng là trận chiến anh không thể tránh khỏi.
"Yên tâm đi sư phụ, con tự có dự tính riêng".
Tần Lâm cười nói, vết thương trên người sư phụ mới là điều anh quan tâm, trận chiến này anh nhất định sẽ không để sư phụ lo lắng, cho dù là nhà họ Diệp hay nhà họ Bạch, lần này anh cũng phải khiến cho bọn chúng nhớ kỹ, cái tên Tần Lâm này không phải thứ bọn chúng có thể động vào.
"Lần này, không ai cứu được mày đâu Tần Lâm, mày có thể khiến chú hai tao ra tay, mày cũng được coi là chết có ý nghĩa rồi".
Bạch Phàm trịnh trọng nói, ông ta nhất định phải nghiêm túc xem trận chiến này, nó liên quan trực tiếp đến sự tiến bộ về thực lực của ông ta, ông ta không thể bỏ qua được.
Lần trước bị Tần Lâm đánh bại, lần này ông ta đã biết điều rồi, nên phải xem thấy kỹ mới được, chú hai nhiều năm chưa từng rời núi, chuyện lần này liên quan đến thể diện của nhà họ Bạch, ông ta mới phá lệ rời núi, nếu không chú hai một người đã tu thân dưỡng tính từ lâu, một lòng chỉ hướng về võ đạo sao có thể quan tâm được.
Với nhà họ Bạch mà nói, muốn để chú hai rời núi không phải chuyện dễ dàng, mà trận chiến giữa chú hai và Tần Lâm nhất định là một trận chiến kinh thiên động địa, Bạch Phàm nhất định phải xem kỹ trận chiến này, như vậy thì mới tiến bộ được.
Ánh mắt của Bạch Thiếu Đình lạnh lẽo băng giá, anh ta chờ cảnh Tần Lâm bị ăn đấm lâu rồi, nhưng chú ba không đánh thắng Tần Lâm, anh ta cũng không phải đối thủ của Tần Lâm, bây giờ có ông hai ra tay thì nhất định sẽ thắng.
Hạng chín bảng Rồng hai mươi năm trước là thứ khó có thể tưởng tượng nổi.
Nhà họ Bạch bọn họ cũng được coi là nơi nhân tài tụ họp, trong ba đời, bây giờ chỉ có anh ta là yếu nhất, mặc dù địa vị của nhà họ Bạch vẫn luôn ở trên cao, nhưng nếu như anh ta không nỗ lực thì nhất định sẽ trở thành gánh nặng của nhà họ Bạch.
Anh ta nhất định phải cố gắng nỗ lực, mặc dù bây giờ anh ta chỉ có thực lực của cao thủ bảng Hổ nhưng sẽ có một ngày anh ta có thể sánh ngang với ông hai.
Tên khốn Tần Lâm khiến anh ta tức muốn chết, còn cả con điếm Tạ Hồng Mai nữa.
Lần này khó khăn lắm mới dùng được sư phụ Tần Lâm để ép anh đến, vậy nên ông hai nhất định sẽ không cho anh cơ hội.
Bạch Triết nói.
"Tuổi trẻ tài cao, nếu như không vì cậu quá cố chấp, đắc tội nhà họ Bạch tôi, tôi còn muốn luận đạo, nghiên cứu học thuật với cậu, hậu bối sinh sau tài năng như cậu không nhiều. Lão phu đây còn không xứng làm sư phụ cậu sao?"
Bạch Triết trầm giọng nói, trong mắt mang theo vẻ yêu tài.
"Thế này đi, nếu cậu quỳ xuống đập đầu trước tôi ba cái, bái tôi làm sư, tôi sẽ truyền y bát của tôi cho cậu, như vậy cũng bảo toàn được mặt mũi của nhà họ Bạch tôi, cậu thấy thế nào?"
"Ông hai, cái này..."
Bạch Thiếu Đình không ngờ ông hai lại không muốn ra tay với Tần Lâm ở đây, còn muốn nhận anh làm đồ đệ, điều này với nhà họ Bạch mà nói thì chẳng phải tin tức tốt lành gì.
Bạch Phàm có thể thấy được chú hai thực sự có lòng yêu tài tiếc tài, ông ta muốn Tần Lâm bái ông ta làm sư, muốn dạy bảo Tần Lâm, lúc đầu Bạch Thiếu Đình cũng muốn bái ông ta làm thầy, nhưng Bạch Triết không đồng ý, có thể thấy được ông ta thực sự quý Tần Lâm.
Tần Lâm mỉm cười.
"Ồ? Có vẻ như ông thực sự có thành ý, nếu đã vậy, ông quỳ xuống dập đầu bái sư trước mặt tôi, tôi sẽ tha cho nhà họ Bạch các người một mạng".
Ánh mắt của Bạch Triết tràn ngập lửa giận, Tần Lâm thực sự muốn liều chết đến cùng với ông ta, tên này, đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ mà!
"Thằng nhãi, mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tao cho mày nhiều cơ hội như thế mà mày không chịu nhận, haizzz".