"Ha ha ha, Lão Ô, ông lại thua tôi rồi sao?"
Ông già áo xanh cười nói, mặt đầy vẻ hớn hở.
“Tên già nhà ông mấy năm nay thắng đến điên rồi, chẳng lẽ còn không biết nhường tôi hay sao, thật chán quá đi”.
Ông lão áo trắng xua tay, mặt mày không mấy vui vẻ.
“Chừng này tuổi rồi mà còn không biết xấu hổ, còn muốn tôi nhường ông nữa à?”
Ông già áo xanh vẫn phớt lờ, tuổi tác hai người cộng lại chắc cũng tầm một trăm ba mươi bốn mươi rồi.
“Thôi dẹp đi, đấu không lại ông, không có việc cần nhờ thì không đến tìm đâu, mau nói đi, đến tìm tôi có việc gì, lại còn đem theo hai hộ vệ đến, xem ra hôm nay thật sự có chuyện quan trọng muốn bàn với tôi nhỉ”.
Ô Thanh Sơn cười nói, với thân phận là một trong tứ đại Long chủ của bang Thanh Long, ông ấy chính là nhân vật lợi hại nhất ở phía đông Hoa Hạ, không ai dám coi thường ông ấy.
Ông ấy có cả trăm nghìn người dưới trướng, Đông Long chủ cũng được coi là vị trí cao nhất, ngay cả Tất Phương Hoa đến đây cũng phải kính nể ba phần.
Mặc dù ông ta là một trong tứ đại Long chủ, cho dù là thuộc hạ của Ô Thanh Sơn hay địa vị thì ông ấy đều đứng đầu trong bang Thanh Long, không ai có thể sánh kịp.
Vậy nên hôm nay Tất Phương Hoa mới đem hộ vệ Bạch Hổ là Bạch Triết đến đây, thậm chí còn có cả hộ vệ Huyền Vũ Lăng Vân Vũ đi cùng nữa.
Bạch Triết nhìn sang Tất Phương Hoa, hai người giương mắt nhìn nhau, sau đó Tất Phương Hoa lên tiếng:
“Hay là ông nói đi, Bạch Triết”.
“Vậy thì để tôi nói, thưa hai vị Long chủ”.
Bạch Triết nói.
“Hộ vệ Bạch cũng không phải người ngoài, cứ nói đừng ngại”.
Ô Thanh Sơn cười nói.
“Tôi muốn giết một người tên Tần Lâm. Tôi muốn dung sức mạnh của bang Thanh Long để lấy lại mặt mũi cho nhà họ Bạch, bây giờ ngay cả tôi cũng bại trong tay hắn, vậy nên tôi kính mong quý Long chủ làm chủ cho tôi”.
Bạch Triết thẳng thắn nói với vẻ mặt u uất.
“Nhà họ Bạch ở thủ đô cho dù thế nào cũng là danh gia vọng tộc, tôi nghĩ Đông Long chủ đây cũng biết, lần này tên Tần Lâm đó đã ức hiếp người quá đáng, làm cho nhà họ Bạch tôi phải mất hết thể diện, vậy nên tôi mới đến tìm Tất đại nhân để cùng với Đông Long chủ đây thương lượng”.
“Tần Lâm... chuyện này, không thể thương lượng chút nào sao?”
Ô Thanh Sơn nhíu mày, mặc dù đã quản lý bang Thanh Long ở phía đông nhiều năm qua, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta gặp chuyện như vậy, hộ vệ Bạch Hổ Bạch Triết lại muốn dùng đến sức mạnh của bang Thanh Long để đi đối phó với một kẻ bình thường ư.
“Bạch Triết và tôi cũng từng là anh em tốt, nhưng lần này lại xảy ra chuyện quá lớn, tất cả đều tại tên Tần Lâm đó, vậy nên ông ấy mới bất lực tìm đến tôi, Lão Ô, ông cho chút ý kiến đi. Ha ha ha”.
Tất Phương Hoa cười nói.
"Bây giờ hộ vệ Huyền Vũ cũng đang ở đây, ông ấy sẽ chiến đấu cùng hộ vệ Bạch Hổ, chỉ cần một câu nói của ông thì bang Thanh Long sẽ trở thành hậu thuẫn vững chắc của ông ấy, vậy thì sau này ông ấy sẽ không còn gì phải lo lắng gì nữa. Mặc dù ông là Đông Long chủ, nhưng nơi chủ chốt thật sự của đông bắc lại chính là thủ đô, cũng là địa bàn của ông. Cho nên dù gì cũng nên nói với ông một tiếng”.
Tất Phương Hoa nói rất có ý, dù gì Bạch Triết cũng đã theo mình nhiều năm như vậy, cũng coi như là anh em rồi.
“Với tư cách là hộ vệ Bạch Hổ, Bạch Triết đã phải chịu nhiều uất ức, vậy thì bang Thanh Long của chúng ta cũng rất khó coi, ông nói xem có đúng không?”
Tất Phương Hoa liên tục nói, lúc này Ô Thanh Sơn mới bắt đầu trầm tư, rất rõ là Ô Thanh Sơn dường như không muốn dây vào mấy chuyện không đâu.
“Phù Đồ, ông thấy sao?”
Ô Thanh Sơn nhìn về phía cửa, lúc này Long Phù Đồ đang từ từ bước tới, với thân phận là một hộ vệ của bang Thanh Long, không ai dám đặt nghi vấn về thực lực của Long Phù Đồ, sự xuất hiện của Long Phù Đồ lại càng làm cho bầu không khí thêm nghiêm trọng.
Cho dù là Bạch Triết hay Lăng Vân Vũ, cả hai đều cảm thấy như đang đối mặt với hiểm nguy.
Bởi Long Phù Đồ là hạng một bảng Rồng, là người đứng trên đỉnh của cả Hoa Hạ này!