Thân phận và địa vị của Long Phù Đồ không thể tách với bang Thanh Long, đương nhiên không thể đem so với Bạch Triết và Lăng Vân Vũ được.
Cho dù có đi đâu thì chỉ có thực lực mới nói nên tất cả.
“Hộ vệ Thanh Long đến rồi à, hôm nay đúng là một buổi anh hùng tụ họp, ha ha ha”.
Tất Phương Hoa cười nói.
“Tần Lâm là con trai Tần Trì”.
Long Phù Đồ nhìn sang Ô Thanh Sơn rồi nói.
Ô Thanh Sơn bất giác sững ra.
“Đó là con trai của một người bạn cũ, tôi và bố Tần Trì có quan hệ khá tốt, chuyện này e là không được rồi”.
Ô Thanh Sơn vốn không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng lần này lại là cháu trai của người quen cũ, điều này làm cho Ô Thanh Sơn như bị mắc kẹt ở giữa.
Mặc dù bây giờ nhà họ Tần đã suy tàn, nhưng dù gì vẫn còn chút ít quan hệ.
“Tôi không quan tâm ông ta là Tần Trì hay Vương Trì, tôi nhất định phải giết tên Tần Lâm này”.
Bạch Triết trầm giọng nói.
“Hộ vệ Thanh Long cứu tôi một mạng, đương nhiên trong lòng tôi vô cùng cảm kích, nhưng cho dù hắn có là con ai cháu ai thì tôi cũng sẽ giết hắn! Phải xứng danh lại cho nhà họ Bạch”.
“Ồ hố? Xem ra hôm nay đến đông quá nhỉ, bác Ô dạo này khỏe không”.
Một tiếng cười đột nhiên vang lên ở cửa tứ hợp viện, Tần Trì xách theo hai túi bánh hoa quế và hai chai rượu Erguotou sao đỏ đến, vừa đi vừa cười toe toét.
“Trì Tử, là cậu sao?”
Hai mắt Ô Thanh Sơn lập tức sáng lên, đã hai mươi năm không thấy Tần Trì xuất hiện, ông vốn tưởng Tần Trì đã chết, nhưng không ngờ con trai của người quen cũ vẫn còn ở đó, điều này thật khiến Ô Thanh Sơn rất xúc động và phần nào cảm thấy an tâm.
Hai mươi năm qua Tần Trì hệt như bốc hơi vậy, hầu như không có tin tức gì, ngay cả Ô Thanh Sơn cũng không biết Tần Trì đang ở đâu.
"Còn không phải sao, mấy năm nay cháu không đến thăm bác Ô được, mong bác tha lỗi cho cháu, ha ha ha”.
Tần Trì cười nói.
“Để tôi xem xem ai muốn giết con trai tôi nào?”
Tần Trì nhìn sang Bạch Triết với vẻ bình thản.
“Cậu là Tần Trì à!”
Bạch Triết lập tức trở nên lạnh lùng, ông ta nhìn chằm chằm vào Tần Trì bằng ánh mắt đáng sợ.
"Đến cả con trai tôi còn đánh không lại, vậy mà còn muốn ra tay với ông đây à?”
Tần Trì bật cười khanh khách.
"Mọi người đều là người một nhà cả, không đánh không quen biết, ha ha ha ha, tôi thấy chuyện này nên dừng lại ở đây đi, để tôi làm người trung gian hòa giải nhé, thấy thế nào?"
Ô Thanh Sơn nói, dù sao đây cũng là địa bàn của ông, hơn nữa đây cũng là con của Tần Trì, cho dù thế nào thì ông cũng không thể đứng ngoài được.
"Không dám nhận một nhà đâu, tôi cũng không cần hòa giải, chuyện này đã làm nhà họ Bạch chúng tôi mất hết mặt mũi rồi, lần này tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Đông Long chủ, nếu đã như vậy thì tôi xin người đừng xen vào chuyện này, cứ để tôi tự giải quyết”.
Bạch Triết trầm giọng nói.
"Xem ra càng ngày càng thú vị đây, Lão Ô, chỗ của ông thật đúng là đất quý, xem ra hôm nay hộ vệ Bạch Triết của tôi tới đây là đúng rồi”.
Tất Phương Hoa mỉm cười, sau đó đứng về phía Bạch Triết.
"Ý của anh Bạch cũng là ý của tôi”.
Cả hai người Lăng Vân Vũ và Bạch Triết đều lạnh lùng nhìn sang Tần Trì, xem ra bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
"Sao nào? Còn muốn ra tay à? Dám động vào con tôi thì tôi sẽ chém chín đời nhà kẻ đó. Thần cản giết thần, phật cản giết phật, ông trời cũng không ngoại lệ”.
Tần Trì cười nhẹ.
“Chẳng lẽ bang Thanh Long của tôi cũng không ngoại lệ sao?”
Tất Phương Hoa cười âm hiểm nói.
Với thân phận là một nhân vật mạnh hàng đầu Hoa Hạ, từ trước đến nay Tất Phương Hoa chưa bao giờ nói như vậy với ai.
“Thôi bỏ đi, Trì Tử”.
Ô Thanh Sơn xua tay nói.
“Ông dám động vào thì tôi cũng sẽ giết luôn ông! Bang Thanh Long sao? Trong mắt tôi chỉ là cỏ rác mà thôi”.
Tần Trì vừa cười vừa nhìn về phía Tất Phương Hoa.