"Nói hay lắm, Tần sư đệ, bọn huynh ủng hộ đệ! Cố gắng lên!"
"Đúng, chúng ta không phải loại hèn nhát, thích chiến thì chiến, nhất định không lui!"
"Tần sư đệ, bọn huynh tự hào vì đệ!"
Mặc dù Lâm Trung Nghĩa muốn khuyên can Tần Lâm, nhịn một chút gió yên sóng lặng, lui một bước trời cao biển rộng, nhưng các sư đệ đứng sau lưng lại bị Triệu Vô Cực chọc tức đến mức mặt mày tái xanh, bọn họ rất muốn đấu một trận với Triệu Vô Cực, nhưng vì thực lực không đủ, nếu không thì bọn họ nhất định cũng sẽ không ngồi yên mà xem đâu.
Bây giờ Tần Lâm dám khiêu chiến, cho dù thắng hay thua, bọn họ vẫn sẽ ủng hộ Tần sư đệ.
Lâm Trung Nghĩa thầm cười gượng trong lòng, sao anh ta lại không muốn Tần Lâm tẩn cho tên này một trận chứ, Nhiếp Vân Hải chẳng phải loại tốt lành gì, tên Triệu Vô Cực này còn hơn thế, không coi ai ra gì, mặc dù ra vẻ hòa bình với Lâm Trung Nghĩa, nhưng mắt ngẩng lên trời, chẳng coi anh ta ra gì, ở trên núi Côn Luân này Triệu Vô Cực thuộc hàng kiêu ngạo, ngông cuồng, không ai dám đánh lại anh ta.
Lúc trước từng có người khiêu chiến Triệu Vô Cực, bị anh ta đánh gãy tay, vô cùng thảm thương, anh ta ra tay hết sức tàn nhẫn, quả là là kẻ độc ác nhất cái núi Côn Luân này.
Hơn nữa nhị sư thúc lại vô cùng bao che cho đám đệ tử dưới trướng, đây chính là nguyên nhân tại sao bọn họ lại ngông cuồng đến thế.
Triệu Vô Cực đắc tội nhiều người, khiến họ phải nhịn nhục, nhưng chẳng mấy ai đủ mạnh để đối đầu với loại người như anh ta cả.
Cho dù là Lâm Trung Nghĩa cũng chưa nắm chắc phần thắng, cho dù có thắng thì cũng thương tích đầy mình, không ai muốn nhìn thấy kết quả này, anh ta là đệ tử đứng đầu của núi Côn Luân, nhất định sẽ bị người ta chỉ trích.
Nhưng Tần Lâm thì khác, lần đầu rời nhà tranh, chẳng sợ chết, bây giờ đối đầu với Triệu Vô Cực thì hai người chẳng ai sợ ai, trận chiến này gần ngay trước mắt rồi.
"Tên này không sợ chết đến vậy à? Ha ha ha, Triệu sư huynh của chúng ta mà ra tay thì cậu chỉ có bò dưới đất mà tìm răng thôi".
"Đúng vậy, lần này xem xem ai phải lặn lộn dưới đất kêu cha gọi mẹ".
"Triệu sư huynh cố lên! Tên này hôm qua kiêu ngạo như nào, hôm nay nhất định phải cho cậu ta biết tay, Nhiếp sư huynh bị cậu ta đánh thảm như vậy mà".
"Đúng vậy, bây giờ bọn đệ còn đau lắm đây".
Đám sư đệ đứng sau lưng Triệu Vô Cực nghiến răng nghiến lợi, lúc này anh ta vô cùng kiêu ngạo, tỏ vẻ huênh hoang, khiến người ta nhìn thấy ghét, có điều lúc này Tần Lâm chẳng sợ hãi, đứng lên trước mặt họ, tay chống eo, khí thế hùng hồn
Lâm Trung Nghĩa hỏi lại.
"Haizz, chẳng nhẽ đệ thực sự muốn đấu với cậu ta một trận sao?"
Tần Lâm không quan tâm, anh cười nói.
"Bọn họ cứ bắt nạt người khác, đệ cũng thấy khó chịu, chỉ khi đệ ngã xuống mới cưỡi được lên đầu lên cổ đệ".
"Nhìn thấy chưa Lâm sư huynh, đâu phải tôi không nể mặt anh, có những người không nễ mặt tôi ấy chứ, vốn tưởng cậu ta là con rùa rụt cổ, không ngờ lại cương quyết đến vậy, có vẻ như tôi đánh giá thấp cậu rồi, có điều như thế cũng tốt, tôi cũng có thể báo thù cho Nhiếp Vân Hải, tôi không phép bất kỳ ai cố ý đánh sư đệ của tôi bị thương".
Triệu Vô Cực càng cười càng vui, tên Tần Lâm này cuối cùng cũng định ra tay, nếu như anh còn tiếp tục làm con rùa rụt cổ thì cũng hết cách, dù sao anh ta không muốn phải ra tay với Lâm Trung Nghĩa.