"Tự cho là đúng! Hừ! Cậu đúng là tự dát vàng lên mặt mình, loại ngông cuồng tự phụ như cậu không được phép tồn tại trên núi Côn Luân. Mới vào Côn Luân mà không chịu quản thúc, cho dù cậu có là con trai của ai, tôi cũng sẽ không nương tay!"
Sắc mặt của Triệu Vô Cực lạnh như băng, lúc này anh ta đã chuẩn bị xong để nghênh chiến rồi, mặc dù anh ta khinh thường Tần Lâm, nhưng anh ta hiểu rõ trong lòng, thực lự của Tần Lâm rất mạnh, anh ta phải dốc toàn lực mới được.
"Tôi sẽ tiếp anh đến cùng!"
Tần Lâm cũng hiểu rõ, nếu như không có chống lưng của nhị sư bá, Triệu Vô Cực sao có thể ngông cuồng đến vậy? Hơn nữa rõ ràng biết mình là con trai Tần Trì mà không hề nương tay, rõ ràng là có bàn tay của nhị sư bá nhúng vào ở đằng sau lưng nên mọi chuyện mới đi đến bước này.
Bóng hai người nháy mắt xông lên, đan xen vào nhau, ánh mắt tràn ngập chiến ý.
Bốp! Binh! Bốp!
Quyền quyền đụng nhau, chiến đấu say sưa, không ai ngờ, Triệu Vô Cực luôn ngông cuồng tự đại lại có ngày đấu tới đấu lui với Tần Lâm, đúng là không thể ngờ nổi mà!
"Tần sư đệ lợi hại quá, ngay cả Triệu Vô Cực cũng không có cách nào xử lý được đệ ấy".
"Đúng vậy, hôm qua Tần sư đệ đánh với bọn Nhiếp Vân Hải chắc cũng dũng mãnh như vậy, hôm nay vừa gắp quả nhiên khiến người ta vừa gặp là thấy sợ hãi".
"Haizz, không biết lúc nào chúng ta mới đạt được thực lực như Tần sư đệ đây, năng lực của đệ ấy chắc cũng chẳng thua kém Lâm sư huynh mấy đâu".
"Chúng ta cùng cổ vũ cho Tần sư đệ đi, nhất định không thế để tên Triệu Vô Cực chiếm được cơ hội".
Đám sư đệ đứng sau lưng Lâm Trung Nghĩa vô cùng hưng phấn, ý chí quyết chiến dạt dào, dù sao nhìn thấy Tần Lâm đấu với Triệu Vô Cực, hai người quyền quyền giao nhau, vô cùng mãnh liệt, khiến bọn họ cũng huyết chiến sôi trào.
Tần Lâm mặc dù vô danh, vừa mới tiến vào núi côn Luân, nhưng anh đã làm chuyện người khác mười năm cũng không dám làm, đệ tử của nhị sư bá đều vô cùng hung bạo, kiêu ngạo, không coi ai ra gì, bây giờ sự xuất hiện của Tần Lâm đều khiến cho mọi người kích động, Tần sư đệ nhất định là ngoại lệ, là người không sợ cường quyền.
Tần Lâm giao chiến với Triệu Vô Cực liên tục hai mươi chiêu, sắc mặt của Triệu Vô Cực cũng trở nên âm trầm, bởi vì lúc trước anh ta giao chiến với Tần Lâm không tốn sức thế này, mới có một ngày trôi qua mà thực lực của tên này đã tăng lên rồi sao?
Không thể nào!
Nhất định không thể!
Nhất định là do lúc trước tên đó ẩn giấu thực lực, có vẻ như mình thực sự khinh thường tên Tần Lâm này rồi, Tần Lâm thực sự đã không thể hiện hết, tên này có vẻ âm hiểm, đáng sợ hơn mình nghĩ.
Nhất định phải đuổi Tần Lâm ra khỏi núi Côn Luân, nếu không sau này mình sẽ không còn những tháng ngày an nhàn nữa.
Lần này Tần Lâm ra tay, Lâm Trung Nghĩa cũng khá cẩn thận, yên lặng quan sát, thực lực của Tần Lâm thực sự tiến bộ không ít, kinh vậy!
Bây giờ Tần Lâm mới đến đây được một ngày vậy mà khí công Côn Luân của Tần Lâm đã tiến bộ không ít rồi, trong lịch sử của Côn Luân, chuyện như vậy đúng là có một không hai.
Lâm Trung Nghĩa sao có thể không sợ hãi chứ?
Hơn nữa trận chiến giữa Triệu Vô Cực và Tần Lâm vô cùng quan trọng với anh ta, cuộc chiến này giúp anh ta nhận ra được ưu nhược điểm của bản thân, ngay cả những sư đệ kia cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, năng lực của hai người tương đương, quyền quyền đấm vào da thịt, khiến ai cũng ngóng trông học hỏi cách chiến đấu, đây cũng là một cách học để tiến bộ.
Nói thì như thế nhưng mọi chuyện xảy ra rất nhanh, quyền của Tần Lâm liên tiếp đánh ra rồi giáng xuống, Triệu Vô Cực vốn hơi thất thế, bây giờ dưới sự chèn ép của Tần Lâm, ngay lập tức trở nên vô cùng khó khăn, từng bước lảo đảo, thất bại gần ngay trước mắt rồi, cứ tiếp tục như vậy thì sao chịu nổi!
"Đáng ghét!"
Ánh mắt của Triệu Vô Cực toát lên vẻ lạnh lùng, mưu mô, người xem đều sợ hết hồn hết vía, cao thủ giao chiến, bước nào bước nấy nấy đều vô cùng mạnh mẽ, nếu có chút gì sơ sót thì chắc chắn sẽ bại trận!