"Triệu sư huynh sẽ không thua Tần Lâm đấy chứ?”
"Bớt nói lại đi, mới đánh được mấy chiêu chứ, Triệu sư huynh còn chưa thể hiện thực lực của mình kia mà, Tần Lâm không bao giờ có thể là đối thủ của Triệu sư huynh được”.
"Tôi thấy cũng chưa chắc, bây giờ hai người đang đánh nhau như nước với lửa, tình hình cũng không mấy khả quan cho lắm”.
"Đừng lo, Triệu sư huynh không dễ thua như vậy đâu. He he he!"
Đám sư đệ của Triệu Vô Cực thì thầm, mặc dù bây giờ Triệu Vô Cực đang gặp bất lợi, nhưng dù sao anh ta cũng là cao thủ thất mạch, hơn nữa còn đang trên đà khai thông mạch thứ tám, thực lực cũng không hề tầm thường, bọn họ căn bản không thể bắt kịp được.
Mặc dù chỉ thua kém nhau một mạch, nhưng đó lại cách xa nghìn dặm, trong mắt bọn họ mà nói, Triệu Vô Cực là một chiến thần không thể nào đánh bại, ngoài những người thực sự có thiên phú dị bẩm ra thì Triệu Vô Cực chính là tấm gương của bọn họ.
Ánh mắt Tần Lâm sắc như dao, từng bước áp sát, nếu Triệu Vô Cực đã ra tay độc ác như vậy thì anh cũng không cần khách sáo với anh ta nữa.
Hơn nữa lần này kinh mạch đã được mở rộng, rõ ràng Tần Lâm cảm thấy sức mạnh trong cơ thể càng trở nên dồi dào và mạnh mẽ hơn.
Nắm đấm ở phía trước, Bát cực quyền phía sau, một cơn giận dữ bùng lên, cuối cùng Triệu Vô Cực cũng nếm được mùi vị của nắm đấm vào ngực anh ta, một ngụm máu tươi tràn lên, nhưng anh ta đã lập tức nuốt xuống.
Triệu Vô Cực sớm đã có chuẩn bị, anh ta muốn lấy lùi làm tiến, đợi chờ thời cơ!
Nhuyễn kiếm sắc bén được rút ra, sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi, bỗng có một luồng gió lạnh vụt qua, kiếm khí ép người.
Thanh nhuyễn kiếm hệt như một con rắn bạc, còn có cả tiếng rít, nó lập tức phóng sát vào mặt Tần Lâm, ngay cả Lâm Trung Nghĩa cũng phải thay đổi sắc mặt.
Triệu Vô Cực này thật không biết xấu hổ, lại dám gian lận, hơn nữa ai lại có thể ứng phó nổi chiêu hồi mã thương này của anh ta cơ chứ?
“Cẩn thận!”
“Tần sư đệ cẩn thận!”
Mọi người đều tỏ ra kinh hãi, nhưng trong nháy mắt, thanh kiếm sắc bén đã cắt đứt quần áo của Tần Lâm, không những thế nó còn lưu lại một vết sẹo rỉ máu trên người anh.
Thanh nhuyễn kiếm này sắc bén đến nối có thể cắt được tóc, hơn nữa còn lưu lại trên vai Tần Lâm một vệt máu.
Mọi người hít sâu một hơi, thanh kiếm này tuyệt đối không bình thường chút nào.
Tần Lâm chợt cau mày, khóe miệng nhếch lên, anh không những không lùi mà còn tiến lên ép sát Triệu Vô Cực, mặc dù Triệu Vô Cực đang có ưu thế về vũ khí, nhưng khi thấy Tần Lâm tiến đến thì vẫn bất giác lùi về sau.
“Tên Triệu Vô Cực nay quá vô liêm sỉ rồi!”
Lâm Trung Nghĩa siết chặt nắm đấm, dù sao Tần Lâm vẫn còn trẻ, không ngờ Triệu Vô Cực này lại giở trò như vậy, dùng hồi mã thương để không ai chú ý, nếu như Tần Lâm không đủ nhanh thì có lẽ anh đã chết lâu rồi.
Mặc dù chỉ là vết thương ngoài da nhưng máu đã túa ra, ướt đẫm cả quần áo.
Khóe miệng Tần Lâm khẽ nhếch lên liếm quanh mép, nếu tôi chết thì anh cũng sẽ sống không nổi đâu, trận chiến này đã định sẵn là sẽ không dễ dàng.
Tần Lâm ấn vào hai huyệt đạp của anh rồi không chút sợ hãi lao về phía trước.
Lấy lưng làm tựa, tung Bát cực quyền, lần lượt hết đợt này đến đợt khác, một luồng sức mạnh khủng khiếp khiến cho Triệu Vô Cực không sao chống đỡ được.
Mặc dù Tần Lâm chưa thể đột phá tám đường kinh mạch, nhưng lúc này anh cũng đã gần như vậy, hơn nữa với thể chất hơn người, đương nhiên anh cũng sẽ không để cho đối phương có cơ hội sử dụng nhuyễn kiếm thêm lần nữa, Tần Lâm sải từng bước, hệt như hổ xuống núi, xuất chiêu dễ như trở bàn tay.
Triệu Vô Cực cầm nhuyễn kiếm nhưng không sao thi triển được, chỉ đành rút lui dần, nhưng lúc này Tần Lâm vẫn không hề loạn, sau khi tận dụng thời cơ, anh lại tiếp tục xoay dấu điểm chỉ, Bất Động Minh Vương Ấn, tiếp đó ấn mạnh về phía đối phương.
Bịch...
Một âm thanh như tiếng bóp nghẹt vang lên, bỗng Bất Động Minh Vương Ấn nằm ngay giữa ngực Triệu Vô Cực, trực tiếp làm đứt tám cọng gân cốt của anh ta, Triệu Vô Cực phải chịu một đòn lớn khiến anh ta hộc máu, sắc mặc lập tức thay đổi.