Tần Lâm cười nói.
"Ra tay thì ra tay đi, cần gì làm bộ làm tịch?"
Tàng Thiên Xương lạnh lùng nói.
"Được, tôi sẽ cho cậu toại nguyện, khiến cậu thua đến tâm phục khẩu phục, bắt cậu cút khỏi núi Côn Luân, mãi mãi không được quay lại, cậu không có tư cách tu luyện ở Côn Luân của tôi, tên ngông cuồng như cậu vĩnh viễn sẽ không đạt được thành tựu gì đâu".
"Ai ngông cuồng? Phiền anh nghĩ kỹ lại hộ tôi cái. Nếu đã vậy tôi cũng muốn lĩnh giáo xem chiêu thức cao cấp của Tàng sư huynh có mạnh đến mức nào, mời anh thể hiện hết".
Tần Lâm bước lên một bước, bày sẵn tư thế chiến đấu.
Tàng Thiên Xương cũng chuẩn bị xong rồi, hai người nhìn thẳng nhau, ánh mắt đan xen, trận đấu kịch liệt ở ngay trước mắt, lần này không thể tránh được nữa rồi.
Lâm Trung Nghĩa sốt ruột đến mức mặt tái xanh, nhưng anh ta cũng không làm được gì, nói thì chậm nhưng nhưng làm lại nhanh, chưa gì hai người đã lao vào nhau, trọng quyền đan xen.
"Phải làm thế nào đây Lâm sư huynh, Tần sư đệ không phải là đối thủ của Tàng sư huynh đâu".
"Còn làm thế nào nữa, haizz, chỉ có thể cố gắng mà đấu thôi, mặc dù Tần sư đệ rất mạnh nhưng phải xem đối thủ là ai đã, Tàng sư huynh kia là học trò yêu quý của nhị sư thúc, anh ta còn lâu mới sợ Tần sư đệ, trận chiến này chắc Tần sư đệ thua thiệt rồi".
"Nói thua thiệt là còn nhẹ đấy, chắc đệ ấy xong đời rồi. Haizzz, tuổi trẻ ngông cuồng, Tần sư đệ còn trẻ quá".
"Tiền đồ tốt đẹp, thiên phú hơn người, như vậy thì lãng phí quá, thực sự quá đáng tiếc mà".
Các sư huynh đều bất lực lắc đầu, Lâm Trung Nghĩa cũng không làm được gì, bây giờ anh ta không thể ngăn cản trận đấu giữa Tần Lâm và Tàng Thiên Xương rồi.
Nhìn thấy vẻ đắc ý của Triệu Vô Cực, Lâm Trung Nghĩa tức mà không làm được gì.
Có điều Triệu Vô Cực có sư huynh giúp đỡ, bọn họ thì chẳng có cách nào để giúp Tần Lâm, dù sao dây phải người ta thì phải trả một cái giá rất lớn.
Tần Lâm vốn có thể chọn cách nhún nhường, nhưng anh lại đi khiêu khích người ta, mà người anh khiêu khích lại là Tàng Thiên Xương, kẻ này chính là ông vua đích thực, thiên tài anh tuấn hiếm có khó tìm!
Thực lực của Tàng Thiên Xương quá rõ ràng, không ai có thể coi thường thực lực của anh ta.
Lâm Trung Nghĩa tự biết mình không địch lại nên chỉ có thể ở bên xem kịch.
Trong mắt Tần Lâm tràn ngập ý chí chiến đấu. Thực lực của Tàng Thiên Xương vô cùng mạnh, nó đã khơi dậy năng lực chiến đấu của Tần Lâm, cho dù là Nhiếp Vân Hải hay Triệu Vô Cực thì đều không thể khơi dậy được ý chí chiến đấu của Tần Lâm.
Tên Triệu Vô Cực này làm bại tướng dưới tay anh, có điều Tàng Thiên Xương đã đột phá thất mạch, đạt đến thực lực của cao thủ bát mạch, nhưng anh ta cũng chỉ vừa mới đột phát bát mạch mà thôi.
Điều này Tần Lâm hiểu rất rõ, cao thủ bát mạch đột phá được mấy chục năm với người mới đột phá có thực lực khác biệt rõ rệt. Vậy nên Tần Lâm mới có ý đấu với anh ta, mới muốn thử xem sức chiến đấu của mình rốt cuộc mạnh đến đâu, cho dù có thua, anh vẫn tự tin mình có thể bình an thoát thân, nhưng nếu ngay cả mong muốn thử sức cũng không có thì bản lĩnh của mình có tác dụng gì chứ?
Tàng Thiên Xương vừa ra tay liền tạo áp lực cực lớn cho Tần Lâm, cao thủ bát mạch là sự tồn tại cực kỳ mạnh trong thế tục, thậm chí có thể đạt đến đỉnh cao, thực lực của người này mạnh gần tương đương Long Phù Đồ xếp thứ nhất bảng Rồng, có điều như Tần Lâm thấy, anh ta vẫn có khoảng cách nhất định so với Long Phù Đồ. Với thực lực của Long Phù Đồ, anh không tự tin rằng mình có thể đánh bại được ông ấy, không đột phá được bát mạch thì nhất định sẽ trở thành bao cát bị người ta tẩn cho một trận.
Lúc trước khi ở cung điện băng Côn Luân, thực lực mà Long Phù Đồ thể hiện đã khiến Tần Lâm vô cùng kinh ngạc, ông ấy là cao thủ hạng một bảng Rồng, sự tồn tại nằm ở đỉnh cao của Hoa Hạ, thực lực của ông chắc chắn không phải hư danh.
Tuy nhiên Tàng Thiên Xương hôm nay có thực lực rất gần với Long Phù Đồ, vậy nên Tần Lâm mới cực kỳ cẩn thận, không dám sơ suất, hai người giao đấu như sấm vang chớp giật.
Nếu như không nhờ có Khí công Côn Luân để mở rộng kinh mạch của bản thân, Tần Lâm biết chắc mình không thể nào đánh được với Tàng Thiên Xương, bởi vì kết hợp được Khí công Côn Luân và Tam Phong luyện khí thiên nên kinh mạch của anh mới thông thuận, mới mở rộng được kha khá như vậy, thế nên anh mới có tự tin để tham gia trận đấu này.