"Hở?"
Tàng Thiên Xương híp mắt, nhìn Triệu Vô Cực, có điều lúc này cho dù có nổi giận cũng không thể trút giận lên đầu tiểu sư muội được, có cô ở đây trận chiến này không thể tiếp tục.
"Tiểu sư muội, em..."
Triệu Vô Cực không ngờ lúc này tiểu sư muội lại đến, lúc trước ở sơn môn cũng là sư muội ra tay ngăn cản, tên kia dám trêu chọc cô ấy, vậy mà cô ấy vẫn cầu xin cho Tần Lâm.
Diệp Như Tuyết tủi thân nhìn Tàng Thiên Xương.
"Chuyện này vì em mà ra, Triệu sư huynh, mấy người mau về đi, muốn xin lỗi thì em xin lỗi mấy người là được chứ gì? Tàng sư huynh, anh thấy thế nào?"
Tàng Thiên Xương nhíu mày, đây là con gái của sư phụ, cho dù anh có tức giận hơn nữa thì cũng không thể đổ lên đầu cô được, hơn nữa tiểu sư muội là thanh mai trúc mã của anh, là tiểu sư muội mà các sư huynh sư đệ vô cùng yêu thương, là viên ngọc quý trong tay sư phụ, mặc dù Tàng Thiên Xương không khéo ăn nói nhưng chí ít anh ta cũng có tình cảm với tiểu sư muội.
Tàng Thiên Xương gật đầu.
"Được".
"Sau này đánh tiếp, giữa tôi và cậu vẫn phải tái chiến!"
Nói xong, Tàng Thiên Xương liền quay người rời đi, không dây dưa với Tần Lâm nữa.
Bởi vì Tàng Thiên Xương vốn này người không thích xuất đầu lộ diện, anh thích im lặng tu thân dưỡng tính hơn, tĩnh tọa luyện công, thực lực mới là chân lý, chỉ khi mình không ngừng mạnh thêm thì mới được người khác tôn trọng, mới có thể khiến người khác khó có thể bì kịp.
Triệu Vô Cực nghiến răng nghiến lợi, dù không cam lòng nhưng cũng chẳng làm được gì.
Dù sao cũng phải nể tiểu sư muội, ngay cả Tàng sư huynh cũng chọn từ bỏ rồi.
"Yên tâm, tôi nhất định chờ anh".
Tần Lâm cười nói, anh cũng khá say mê chiến đấu, có điều nếu Tàng Thiên Xương này lựa chọn lui bước thì anh cũng không cần đuổi tới cùng nữa, bây giờ sắc mặt của đám Triệu Vô Cực còn đen hơn đít nồi, bọn chúng chỉ có thể cụp đuôi rời đi.
Anh đã kiểm chứng được thực lực của mình, biết sau khi nới rộng kinh mạch, thực lực tăng nhiều đến vậy, bây giờ anh vô cùng mong đợi đến cảnh mình đột phá bát mạch không biết sẽ mạnh đến đâu.
Nếu như phải sống mái một trận với Tàng Thiên Xương anh cũng không sợ, nhưng dù sao vừa mới vào Côn Luân, vẫn nên khiêm tốn một chút, nếu như không khiêm tốn thì anh đã giết thẳng Tàng Thiên Xương cho xong việc rồi.
Đương nhiên khiêm tốn của Tần Lâm khác hoàn toàn với định nghĩa khiêm tốn trong mắt Lâm Trung Nghĩa.
Ở trước mặt các sư huynh và Lâm Trung Nghĩa, Tần Lâm suýt nữa đã cưỡi lên đầu lên cổ người ta, mặc dù Tần Lâm cũng rất bị động nhưng anh sẽ không cúi đầu!
Cúi đầu! Còn lâu đi!
Tần Lâm nở nụ cười xán lạn, nhìn Diệp Như Tuyết, con bé này khi nhìn anh mặt mày đầy vẻ tội lỗi.
"Xin lỗi tiểu sư đệ, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, haizzz, may mà anh không bị thương, nếu không chắc tôi ân hận suốt đời mất".
Diệp Như Tuyết lè lưỡi, trông hoạt bát đáng yêu, lúc trước khi ở sơn môn, Triệu Vô Cực làm khó Tần Lâm, nên Diệp Như Tuyết biết được mục đích của Triệu Vô Cực, nhưng Tần Lâm chung quy vẫn vô tội.
Tần Lâm nhún vai.
"Không sao, cũng chẳng phải chuyện gì lớn, dù sao tôi cũng chưa bị thiệt".
Mặt Tần Lâm đầy vẻ ngạo nghễ.
"Tôi lớn tuổi hơn cô, cô phải gọi tôi là sư huynh mới đúng".
Diệp Như Tuyết bĩu môi nói.
"Anh lớn chỗ nào? Sao tôi không thấy?"
Sau khi nói xong câu này, đám Lâm Trung Nghĩa đều sững sờ, tiểu sư muội tinh quái sao lại nói ra câu khiến người ta phải suy nghĩ vậy.
Tần Lâm mặt mày hớn hở, cười lớn hỏi.
"Tôi lớn chỗ nào, chẳng nhẽ cô không biết. Ha ha ha".
Tất cả mọi người nhìn cô, khiến cô vô cùng xấu hổ.
"Á, mấy người nhìn gì vậy. Nhớ tôi là sư tỷ, Tần Lâm, sau tôi sẽ đến tìm anh sau".
Diệp Như Tuyết mặt mày thẹn thùng đỏ bừng chạy đi.
Lâm Trung Nghĩa không khỏi giơ ngón cái với Tần Lâm.
"Con gái của nhị sư thúc mà đệ cũng dám trêu, Tần sư đệ ngầu ghê".