*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lăng Nhật Thiên vừa đi qua trước cửa, mặt mày tái mét, đây là cháu gái của ông ấy, ông cụ đang ngủ rất say nhưng khi nghe có người đến bèn tò mò ra xem, thì ra là hai đứa này.
Nhưng ông cụ không ngờ mọi chuyện lại như thế này, khi vừa bước tới cửa phòng cháu gái đã nghe thấy âm thanh như vậy, thật sự là làm cho ông quá khó tin, nhưng đó rõ ràng là giọng của cháu gái mình kia mà, hơn nữa lại còn mập mờ như thế, làm sao mà nghĩ tốt được chứ? Vào? Hay là không?
Nếu vào thì sẽ rất ngại
Lỡ may cháu gái mình tự nguyện thì sao?
Không được!
Không một ai được phép!
Đây chẳng phải là không coi Lăng Nhật Thiên tôi ra gì sao?
Lăng Nhật Thiên cảm xúc lẫn lộn, nhưng ông vẫn quyết định đạp cửa ra, chuyện bại hoại như vậy không thể xảy ra trong nhà họ Lăng được.
Lăng Dật Nhiên là đứa cháu gái mà ông yêu quý nhất, ông tuyệt đối sẽ không để ai bắt nạt cô.
“Đồ khốn nạn, dám ức hiếp cháu gái tao, chịu chết đi!”
Lăng Nhật Thiên đá vỡ cánh cửa gỗ, lúc này cả Lăng Dật Nhiên và Tần Lâm đều sững sờ, chỉ nhìn thấy một ông già hung hãn lao về phía Tần Lâm, nhất là khi nhìn thấy cháu gái bán khỏa thân, ông cụ lại càng tức giận hơn nữa, sao có thể không xả giận được đây?
Chịu chết đi!
Lăng Nhật Thiên tung chưởng về phía Tần Lâm, sát khí ngút trời!
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Tần Lâm liên tục tiếp chưởng của ông cụ, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng, ông già này mạnh thật!
Tần Lâm ngơ ngác, hiện tại anh không phải là đối thủ của Lăng Nhật Thiên, hảo hán không chấp chuyện vặt, nếu như ông đây có thể đánh bại được ông, thì tôi nhất định sẽ bắt ông ngoan ngoãn quỳ xuống.
Tiếc rằng sức mạnh của anh lại không bằng người ta, vậy nên Tần Lâm lúc này chỉ có thể lấy lùi làm tiến mà thôi.
"Ông nội! Đừng kích động, anh ấy muốn cứu cháu nên mới châm cứu cho cháu, ông nhìn đi, nhìn xem mấy cây kim bạc trên người cháu này!"