Mọi người đều không dám nói gì vì Lăng Dật Nhiên hung dữ quá, thân phận của tiểu sư thúc và cả sự bá đạo của cô khiến không ai dám dây vào.
Lúc này Đằng Thiên Sơn chỉ có thể cố gắng cãi lại.
"Dù thế nào, cậu ta cũng đã đánh các sư huynh sư đệ, thế là sai, chuyện này là sự thật. Tiểu sư muội, cho dù là muội thì cũng không thể đổi trắng thay đen như vậy được!"
"Huynh thích tìm ai tính sổ thì tìm, Tần Lâm biến mất hai ngày nay là vì đi hai thuốc với muội, chẳng nhẽ muội còn cần báo cho huynh chắc? Hay là muội đi tìm ông nội muội nhé!" Lăng Dật Nhiên vừa cười vừa nói, toàn thân Đằng Thiên Sơn run rẩy, nếu như thực sự đi tìm sư thúc để nói chuyện thì chết chắc.
Lúc này ông ta chỉ có thể câm họng, không biết phải nói gì.
"Chuyện này còn phải truy cứu trách nhiệm của Chấp pháp đường, mấy người không phân rõ trắng đen mà đánh người, còn ỷ đông hiếp yếu, mấy người bị thương là đáng, đúng là đồ không biết xấu hổ. Bây giờ tôi làm chứng cho Tần Lâm, ông nội tôi cũng có thể làm chứng, sau khi trở về Tần Lâm bị mấy người dùng mọi cách gây khó dễ, xem ra tôi phải đi tìm sư phụ chưởng môn để cáo trạng thôi, ai tán thành? Ai phản đối?"
Lời của Lăng Dật Nhiên khiến không ai dám đáp trả, bây giờ Tần Lâm đã nắm đằng chuôi, bọn họ không đánh lại anh, lúc này anh còn có lý, giờ mà can thiệp chỉ có chết.
Tôn Dương Kỳ và Trương Quốc Phong nhìn nhau, lòng lạnh giá, lần này mất công ăn đánh rồi.
Lâm Trung Nghĩa thở phào nhẹ nhõm, cười thầm, không ngờ tiểu sư thúc lại cứu Tần sư đệ, may quá!
"Cửu sư huynh, chuyện này, huynh thấy thế nào?"
Lăng Dật Nhiên nhìn Đằng Thiên Sơn, sắc mặt ông ta tái xanh, ông ta còn có thể làm gì nữa? . 𝗧𝘳uyện chính ở ﹛ 𝗧𝚁u𝖬𝗧𝚁𝖴 𝘠𝖾N.VN ﹜
"Nếu tiểu sư muội đã làm chứng cho Tần Lâm thì chuyện này coi như xong".
"Vậy còn không mau cút? Ngớ người cái gì?"
Lăng Dật Nhiên nhìn đám Tôn Dương Kỳ mà quát.
"Đa tạ tiểu sư thúc".
Tần Lâm nhún vai cười nói, mặt mày ung dung, chẳng sợ sệt gì tiểu sư thúc.
"Lưỡi không xương, nếu tôi không tới chắc anh về với đất mẹ rồi nhỉ".
"Vết thương thế nào, để tôi xem cho".
Lăng Dật Nhiên quan tâm hỏi han khiến Tần Lâm sợ hết hồn, tự nhiên được cô quan tâm, anh không biết làm thế nào. "Vẫn ổn, không tổn thương xương cốt, tí là khỏe, có điều anh đấu với nhiều người như thế, không muốn sống nữa à, lần sau đừng có liều mạng như vậy nữa".
Tần Lâm hỏi.
"Ừ... tôi biết rồi, mà cô đến đây làm gì? Trong sư môn có ai bị thương hở".
Lăng Dật Nhiên lạnh lùng đáp.
"Trước thì không có nhưng giờ anh đánh nhiều người bị thương thế thì có rồi".
"Tôi cũng đâu có cố ý, bọn họ bắt nạt tôi mà!"
"Lần này tôi không đi nữa, ông nội bảo tôi phải so tài với đám vãn bối, anh chắc sẽ dạy cho tôi được nhiều thứ, nên tôi sẽ đào hang cạnh anh, hai ta làm hàng xóm, có gì không hiểu, tôi hỏi anh, không vấn đề chứ?"
"Tôi có lựa chọn không?"
"Không có!"
Non xanh nước biếc, đêm tối gió thổi.
Trong động phủ của Diệp Toàn Cơ có hơn mười người, ai cũng là cao thủ không tầm thường, đều là kẻ ác dưới trướng ông ta, ai cũng rất có thiên phú.
Mấy tên này cực kỳ nghiêm túc, mặt mày âm trầm, bởi vì sắc mặt của ông ta lúc này vô cùng lạnh nên không ai dám nói bừa.
Đằng Thiên Sơn đứng trước mặt Diệp Toàn Cơ, khó xử vô cùng, rõ ràng chuyện lần này làm nhị sư huynh rất tức giận.
"Xin lỗi nhị sư huynh, chuyện lần này là do đệ".
Tàng Thiên Sơn lên tiếng, ánh mắt lạnh tựa băng.
"Con đã đột phá bát mạch một thời, giao cho con ta cũng yên tâm".
Diệp Toàn Cơ trầm giọng nói, người của ông ta liên tiếp thua trong tay Tần Lâm, đúng là khó coi, lần này ông ta nhất định phải xử lý được Tần Lâm, dù không giết được anh cũng phải đuổi anh ra khỏi Côn Luân. Nhưng trước khi đuổi ra thì phải phế bỏ toàn bộ công phu của anh, biến anh thành phế nhân.
Như vậy so với giết chết Tần Lâm thì đã hơn nhiều, cho dù là anh hay Tần Trì cũng không chịu nổi.
"Sư phụ yên tâm, muốn giết Tần Lâm không khó, người chỉ đứng xem là được, con sẽ trả mối thù này cho các sư đệ".